Tôi đang làm việc quản trị mạng tại công ty XNK yên ổn và thực ra công việc hàng ngày khá nhàm chán, tôi được giao quản lý 13 cái máy tính của công ty. Đảm bảo mọi hoạt động thông suốt, bảo mật, diệt virus định kỳ, máy nào phần cứng hỏng nặng quá thì sai cấp dưới đem đi thay. Tôi biết cả word, exel, powerpoint khá rành, vì tôi từng dành rất nhiêu thời gian vào nó. Vậy nên, bộ phận kế toán… mấy chị thường réo tôi sang lúc để xem máy tính, lúc để hỏi cái này cái kia, tôi ko biết thì lập tực search google ” how to… “, và làm các bà ý phục lăn. Tất nhiên tôi dấu nhẹm việc phải tìm kiếm đi =))
Bỗng một ngày, tôi nhận ra hình như tôi … đang lụt trong 1 hàng game internet thứ 2. Thứ tôi khao khát nhiều hơn thế, tôi muốn có một đỉnh cao mới mẻ và nhiều trải nghiệm hơn. Một công ty tầm trung không đủ để thỏa mãn tôi, vậy nên tôi quyết định nghỉ vào tháng thứ 7 trong sự nghiệp đi làm thuê đầu tiên của mình. Tôi cứ ảo tưởng rằng mình giỏi giang gì kinh khủng lắm. Và người ta, lẽ thường sẽ phải trải thảm đỏ mời tôi vào công ty họ làm cơ đấy =)). Nhưng mà tôi đã lầm, hoàn toàn ảo tưởng. Tôi cầm đơn xin việc đến nộp vào khá nhiều công ty về công nghệ tầm khá ở thời điểm đấy, họ nhìn tôi và từ chối phút mốt. Vì tôi chẳng có bằng cấp, chẳng có kinh nghiệm, chẳng có gì cả, tôi chỉ có những kỹ năng của một cậu oắt thích mầy mò và nghịch ngợm ( chắc họ nghĩ thế ). Lần thất nghiệp này, kéo khá dài đến tận 5 tháng ngồi nhà ôm máy tính làm tôi suy nghĩ lung lắm, và vẫn luôn với một thái độ từ trước, lạc quan và tin vào bản thân mình. Tôi đã quyết định, một lần nữa làm chủ, một lần nữa thử thách bản thân mình, vấn đề là tôi sẽ bán gì ?
Trong thời gian thất nghiệp này, tôi thường lượn lờ các forum trong ttvnol, nó là diễn đàn lớn nhất việt nam và thời điểm đấy. Thi thoảng tôi có buôn bán, trao đổi linh kiện máy tính, laptop với một số anh chị lớn ở trong đấy. Tôi cũng quen thêm khá nhiều anh chị lão làng trong lĩnh vực máy tính thông qua những lần offline, uống rượu, ăn thịt chó, và tôi luôn là em út, bé tuổi nhất, được gọi luôn là Long con =)), những người sau này giúp tôi định hướng công việc rất tốt. Tôi chịu khó chạy đi chạy lại đến mức mà nhiều anh chị cho tôi lấy chịu, giao cho khách thu tiền rồi cầm về. Tôi giữ lại phần thừa của mình, đây là một kiểu kinh doanh dựa vào vốn của người khác một cách sơ khai. Nó rất có ích cho tôi trong việc phát triển nguồn vốn kinh doanh sau này.
Vào một tháng mùa thu năm 2006, tôi tình cờ lạc vào xem một box trên ttvnol ( thời đấy người ta gọi một forum buôn bán là box ) thời trang mỹ phẩm nữ. Các chị em ( đa phần nhà có điều kiện mới có máy tính ) lên đấy giao lưu, chia sẻ, và buôn bán luôn đồ mỹ phẩm trên ấy. Thế nhưng box thời trang nam đâu ? KHÔNG CÓ, vì chẳng có thằng dở hơi nào ở thời điểm ấy, lên mạng mua đồ thời trang online cả, ra trần nhân tông cho nó nhanh =)) Trong đầu tôi nghĩ rằng, chưa có, nhưng nhu cầu thì còn phải xem. Mình bán thử xem sao ? Tôi chọn đại sản phẩm là giày, vì tôi thấy nó … bé, tiện chụp ảnh, quần áo bày biện phức tạp. Lúc đầu tôi tính đi china mua về cho rẻ, về sau bỏ ý định vì chi phí quá cao. Tôi lại chả biết đường đi nước bước như thế nào, hồi ấy china nó là cái gì ghê gớm vãi chưởng ra. Chẳng biết làm sao để có nguồn hàng, tôi nhớ đến bác gái tôi ( vợ của anh trai mẹ tôi ) có sạp hàng buôn đồ mỹ phẩm trên chợ đồng xuân. Vậy nên tôi hỏi bác trai tôi, lại một lần nữa, bác dẫn tôi ra gặp bạn của bác buôn giày trên chợ đồng xuân. Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ chú ấy, chú Hải, chú rất hay cho tôi nợ tiền nhập hàng, tôi có khi là khách hàng ít tuổi nhất của ông ấy. Năm ấy tôi vừa tròn 20 tuổi ! Gày đét mo lang
Sau khi gặp chú Hải, tôi biết một số điểm quan trọng trong nghề buôn giày cơ bản như sau:
Một dây hàng phải nhập ít nhất: có 5 đôi, size từ 40-43, trong đấy sẽ có 2 size 41 hoặc thi thoảng 2 size 42, thi thoảng có cả size … 44 hên xui
Nguồn gốc: Phần lớn 80% là hàng nhập trung quốc 80 – 100k / đôi, thi thoảng có hàng xịn lỗi lọt ra từ nhà máy made in viet nam xịn và giá cao hơn 120 – 180 k / đôi nhưng chất lượng thì hoàn toàn vượt trội.
Tôi rất quan tâm đến 2 việc quan trọng này, tôi hiểu rằng cứ 5 đôi, tôi sẽ rủi ro tồn hàng 1 đôi, vì size quá lơn. Chả ai đi giầy size 44 cả, 43 đã rất khủng khiếp rồi. Và vì vậy khi tính giá gốc nhập hàng, tôi luôn san 25% giá gốc của đôi hàng tồn cho 4 đôi còn lại. Thứ 2, tôi thấy rõ ràng chất lượng của một đôi giày made in việt nam luôn ổn định hơn made in china, tôi gần như muốn thầu tất cả giày made in Viet Nam của chú Hải, có lúc chú còn thốt lên ” mày để tao bán với ” ( tất nhiên đây là việc của 3 – 4 tháng sau này, khi tôi đã bán hàng như một cái máy )
Ngay hôm sau, tôi xin mẹ tôi 5 triệu, và đi mua một cái máy ảnh nikon cũ ( cũng giao lưu với một anh ở trên ttvonl ) hết 1 triệu. Còn 4 triệu tôi chạy thẳng lên chợ đồng xuân, xà vào sạp của chú Hải như một đứa trẻ đi mua quà, chìa tiền 4 triệu ra và hỏi ngây thơ, cháu có thể mua 6 dây giày của chú không ? ( tôi đã nhẩm tính giày khoảng 100 – 130 nghìn / đôi, 6 dây hàng rơi vào khoảng tầm đó không hơn ). Ông chú nhìn tôi cười khành khạch, có lẽ lúc ấy tôi là khách mua buôn bé tuổi, cũng bé tiền nhất của ông ấy luôn. Ai đi buôn lại chỉ có mấy triệu bao giờ ? Ở chợ đồng xuân, người ta buôn cứ vài chục triệu 1 đã là bé lắm rồi. Thế mà ông ấy cũng bán hàng cho tôi, tôi chọn 6 kiểu khác nhau, để được đa dạng mẫu mã. Hồi ấy thanh niên bọn tôi thích nike, adidas, lacoste, nên tôi chọn mỗi thương hiệu 2 đôi. Tôi luôn để ý cái mác, và hầu như phần lớn giày tôi chọn là made in viet nam, mãi sau này ông ấy mới nhận ra =))
Về việc chụp ảnh sản phẩm, từ ngày ấy tôi đã ý thức được vì bán qua mạng, nên khách hàng không sờ được sản phẩm. Cái họ nhìn thấy chỉ là cái màn hình phẳng, chẳng có cách nào khác ngoài việc phải chụp ảnh thật đầy đủ, đủ góc cạch để khách hàng hình dung tối đa, tạo cảm xúc muốn dùng thử. Tôi tham khảo các góc chụp của một số website bán giày lớn trên thế giới, cố gắng bắt chiếc hết khả năng. May mắn, tôi đã học được kha khá photoshop từ việc tự học, và từ anh trưởng phòng thiết kế ở công ty cũ vào những lúc rảnh rỗi. Có thể nói, ảnh sản phẩm của tôi lúc ấy là một cuộc cách mạng trong giới bán hàng thời trang cả nữ và nam online mà tôi dám khẳng định rằng mình là 1 trong những người tiên phong khai phá mảnh đất đấy !
Hài hước nhất là, tôi đăng bán giày nam của mình … trong box thời trang mỹ phẩm nữ =)) Vì chẳng có box nào phù hợp với nó cả, tôi là thằng đầu tiên, ai cũng vào bình luận, khen đẹp có, chê giá cao có ( về sau ban quản trị thấy có thêm vài người rao thời trang nam, thì lúc ấy mới mở thêm box thời trang nam ) Chỉ biết mỗi điều là tôi bán hàng cháy máy, tôi còn chưa kịp hiểu tại sao thì người ta kéo đến tận nhà tôi mua vèo cái hết 5 đôi, xót lại duy nhất 1 đôi đúng size 42 của tôi nên tôi đi luôn để làm mẫu. 2 Ngày sau tôi lại lên chợ đồng xuân ôm giày với tất cả số tiền gốc + lãi mà tôi có, rồi 5 ngày sau lại cứ như thế, mỗi lần tôi quay lại, tôi lại nhập số lượng giày tăng lên gần như gấp đôi. Ông chú Hải khoái chí lắm, ông ấy thích tôi đến mức mà nếu tôi chọn mẫu nào xấu, ông ý còn bảo đừng lấy cái ấy, xem cái này này rồi quẳng cho tôi một dây hàng khác nhìn long lanh hơn. Rất nhanh với cường độ làm việc điên cuồng, cả ngày tôi trả lời tin nhắn, nghe điện thoại, bán hàng, chụp ảnh, đi nhâp hàng, tôi thồ từng bao tải giày và đổ ra giữa nhà mình đang ở. Khách đến trêu là chọn như trong kho giầy – định nghĩa bán hàng store ra đời, để nhìn khỏi nhếch nhác tôi mua thùng carton cỡ to, đổ hết vào 4 thùng, khách tự chọn, tự đi thử thoải mái – tôi giữ nguyên tắc này cho đến khi nghỉ ko bán giày nữa tức là 3,5 năm sau. Thời gian buổi tối tôi lại lọ mọ làm cái website bán hàng đầu tiên của mình, tôi gọi nó là ngongruashop.com – mất đến 1 tháng, tôi mới làm hoàn chỉnh và nhìn cũng có vẻ ổn, website của tôi nhang nhác những website bán giày lớn trên giới, đấy đúng là điều tôi muốn. Nó phải làm cho khách hàng cảm xúc chuyên nghiệp và đáng tin tưởng – Nó đã giữ top google vị trí từ giày, giày nam trên google suốt 4 năm về sau, giúp tôi có được rất nhiều khách hàng. Nó cũng là website bán hàng giày nam hay thời trang nam online đầu tiên tại việt nam. Có quá nhiều kỷ lục với nó ! Kèm với nó là tiền bạc với tôi.
Đây là cụ thể các việc tôi đã làm hàng ngày, đều đặn trong 3 năm khi khởi nghiệp lần 2 bán giày nam online
- Tôi làm website, chăm chút nội dung, hình ảnh cho từng đôi giày, bắt chiếc website nước ngoài hết mức khả năng có thể. Tay nghề photoshop của tôi không tệ, nên nhìn cũng rất người lớn.
- Tôi nhập hàng 1 tuần / 1 lần, tôi luôn chú ý số 1 thương hiệu hot nhất, thứ 2 tem mác, thứ 3 chất liệu, tôi tuyệt đối ko nhập những chất liệu liên quan đến vải, hay sợi bao bố. Vì những sản phẩm ấy lên ảnh như cái rẻ lau.
- Tôi làm seo website lên top google bằng cách ngồi spam lên các diễn đàn nước ngoài. Hồi ấy làm seo rất thô sơ, đơn giản chỉ tạo back link là xong
- Tôi cắm máy tính quét email trên các diễn đàn lớn, rồi dùng dữ liệu sống ấy spam càng nhiều email càng tốt. Mục đích có thêm khách hàng và truy cập vào website, tốt cho seo. Tôi ưa thích hotmail rồi về sau là gmail, sau nữa làm server mail riêng của tôi.
- Tôi cố gắng nghe điện thoại và nói chuyện với khách hàng rất nhiều, tôi hỏi họ về chiều cao, cân nặng, gu ăn mặc ..v…v…đủ thứ. Hồi đầu thì tôi bỡ ngỡ, sau này tôi thực sự thành chuyên gia nói chuyện qua điện thoại, cũng như tư vấn giày.
- Tôi trả lời inbox, reply phàn hồi lên đến hàng trăm trang trên ttvnol. Mọi người rất thích thú với các sản phẩm bán theo cách mới mẻ của tôi.
Khoảng 3 tháng sau, vào đúng vụ chính của thời trang mùa đông. Thì tôi hoàn toàn bị quá tải, quá nhiều khách hàng, quá nhiều việc, tôi đã cố gắng vận dụng hết các kỹ năng online vào việc bán những đôi giày ấy: Gửi email spam, seo google, up diễn đàn, thậm chí chiếc xe serius đỏ của tôi cũng lắp bô thật to,và dán ngongruashop.com ( một kiểu quảng cáo trực tiếp tôi thấy rất hữu dụng ) tối rảnh tôi lại lượn khắp hà nội. Rất nhiều khách hàng nhận ra tôi, website của tôi và cả bạn bè nhận ra cái xe kinh dị ấy =)) Một ngày, tôi đến gặp ông anh họ con bác gái bên nội, và đề nghị với ông ấy về làm cùng tôi. Mỗi tháng tôi trả ông ấy 2tr5, kho để ở nhà ông ý ở văn cao luôn, tôi trả thêm 1tr tiền kho. Tất nhiên, ông ấy đồng ý vì ông ý cũng đang lông bông, chẳng có thu nhập gì cả. Phải nói ông ý cũng rất chăm chỉ, về sau tôi chia sẻ cả lợi nhuận bán hàng của tôi cho ông ý, và dẫn ông ý đi nhập hàng cùng luôn, tôi làm cùng với ông ý cho đến khi tôi nghỉ không bán giày nữa !
Cuối năm đầu tiên bán giày 2006, tôi tự thưởng cho mình một chiếc laptop IBM x23 dòng business mới cóng, giá gần 1000$ thời điểm đấy. Mẫu ấy là hot nhất !
Trong 3 năm sự nghiệp bán giày của mình, tôi đã bán giày đi khắp việt nam và cả nước ngoài nhờ thanh toán qua western union. Mỗi một mùa bán hàng chính kéo dài 3 tháng, tôi bán ra thị trường khoảng 4000 – 5000 đôi giày chỉ với 1 cái kho thuê 1 tr / tháng và 1 website với 2 sức lao động bao gồm luôn cả tôi.
Có một luật trong kinh doanh của riêng tôi, tôi không bao giờ thay đổi, đấy là tôi luôn đòi hỏi khách hàng chuyển khoản trước, nhận được tiền rồi tôi mới chuyển hàng đi, luôn luôn là như thế. Kể cả đến bây giờ vẫn vậy, tôi luôn cố làm tốt nhất, nhập sản phẩm chất nhất chấp nhận giá cao hơn, nên không lý do gì tôi phải sợ hãi khi đề nghị khách chuyển khoản cho mình. Và dù tôi bán online sản phẩm gì, tôi vô cùng hiếm khi bị trả lại hàng mặc dù luôn cho phép khách đổi trả trong 10 ngày. Bán cái gì cũng thế !
Bài học kinh điển tôi nhận ra được từ việc bán giày online: Trên internet, giá cả không phải điểm mấu chốt để khách hàng quyết định mua hàng, bạn là ai và bán như thế nào quan trọng hơn.
bài chia se rất hay, cảm ơn tác giả.