Phần 3: Lần đầu đi làm thuê, bán nồi halogen

CHO ĐI LÀ MẤT LUÔN !?

4.2
(5)

Sau khi thanh lý cửa hàng internet, tôi đưa tất cả tiền cho bố mẹ, tôi chỉ xin 6 triệu 6 để đăng ký luôn một khóa học quản trị mạng tại một trung tâm X. Cái tôi muốn lúc ấy, chính là theo đuổi nghề nghiệp quản trị mạng một cách chuyên sâu. Chớ trêu thay, tôi chọn nghề mà nghề không hề chọn tôi. Có một câu chuyện như thế này, mà tôi bỏ học chỉ sau 1 tháng bất chấp đã đóng đủ tiền học 1 khóa 6 tháng cho trung tâm nọ.

Lúc ấy, là tiết thực hành môn gì đấy tôi cũng không nhớ. Tôi làm bài vèo phát xong, nên rảnh tôi lôi server với cái code đang làm dở ra ngồi vọc cho đỡ chán. Đéo gì lắm nữa, bà giáo nhìn thấy tôi làm, sững lại nhìn rồi hỏi tôi một câu xanh rờn: Ơ, cái gì đây ? – Tôi trả lời: ” dạ server của em “, bà ý trợn mắt lên nhìn tôi và hỏi ” Em có server riêng á ? ” …

Sau buổi thực hành tôi đéo bao giờ quay trở lại cái trung tâm đấy nữa, mặc dù rất tiếc mấy triệu tiền học.

Tôi ở nhà ôm máy tính, giam mình trong phòng khoảng 2 tuần, thì tôi không chịu được nữa nên quyết định … xin đi làm thuê cho biết mùi đời. Lúc ấy tôi tóc đỏ, 3 cái khuyên tai nên chả ma nào dám nhận. Cứ phỏng vấn xong là mất hút, mặc kệ tôi biểu diễn cái gì. Kết quả là phải đi nhuộm lại tóc, bỏ khuyên tai. Cuối cùng cũng có 1 chỗ chịu nhận tôi vào vị trí NVKD với mức lương 1tr6 / tháng. Không phải vì tôi tài giỏi gì cả, mà vì bác tôi quen chú giám đốc =))

Công ty cũng khá có tiếng thời điểm đấy, là một dạng công ty tầm trung với 30 NS, là một công ty xuất nhập khẩu đồ nội trợ: máy xay sinh tố, nồi đa năng, nồi cơm điện, .v..v.. họ là người đầu tiên nhập và phân phối nồi đa năng halogen. Sản phẩm là hot trend của tất cả các bà nội trợ tại hà nội, hầu như gia đình nào cũng mua một cái dùng thử vì sự đa dụng của nó. Nồi ấy có thể làm đủ thứ, nướng, nấu, quay, xào, hấp… nói chung các kiểu, và tiện !

19 tuổi tôi lần đầu đi làm thuê cho người ta, công việc của tôi hàng ngày như thế này: Sáng 7h có mặt tại công ty, được phát một cái áo đồng phục công ty mầu da cam nhìn rất chóe ( ban dầu tôi còn thích thú vãi với cái áo đấy vì tôi là thằng thích mầu nổi bật ). Rồi chia tốp cứ 5 người 1 đến điểm bán tại các chợ quanh hà nội. Bê đồ ra bầy ở sạp, đứng ở đấy và cố gắng gào, giới thiệu, trình bày … các kiểu, miễn làm cho người ta mua sản phẩm của công ty thì thôi, lúc nào tan chợ thì về. Khoảng 1 tuần đầu tiên, tôi cũng bắt chiếc người ta, cố gắng gào rú, giới thiệu, cười tươi, thậm chí lôi kéo khách. Mỗi ngày có cả trăm khách hàng đi qua trước mặt mình, mà tôi vẫn ế, tôi bán được rất ít, ít đến thảm thương, 1 tuần bán được … 1 nồi cơm điện loại nhỏ, 1 máy xay sinh tố rẻ rúng ( có khi chị khách hàng thương công thằng đẹp trai, nói sùi bọt mép ca tụng sản phẩm mới mua cho ) . Cái loại mà trẻ con bán kẹo cao su bờ hồ hắt hơi còn bán được một lốc ấy !

Thành thật mà nói, chúng tôi thật sự nổi bật, vì mầu mè, rồi cả sự đông đảo. Ở các chợ mà chúng tôi đi qua, chúng tôi hay trêu nhau là cơn lốc mầu da cam =)). Nghĩ lại thời gian ấy thật vui, chỉ buồn là … tôi vẫn ế. Tôi không bán được hàng, chả có nỗi đau đớn nào bằng việc nhìn khách hàng đi qua mặt mình mà không chịu móc hầu bao ra cả. Tại sao ? Các nhân viên khác vẫn bán được dù không xuất sắc, nhưng không thảm hại như tôi. Lý do gì đứng cùng một chỗ, người ta thuyết phục khách được còn tôi thì không ? Vẫn cùng một ngữ điệu, cùng một câu chào mời cơ mà ? Tôi nản quá, chui tọt vào trong ngồi xem các anh chị đứng bán, và tôi ít tuổi nhất chả ai thèm nói gì. Lúc này tôi mới phát hiện ra sự khác biệt, đặc thù của việc đánh dã chiến bán hàng tại chợ là chớp nhoáng mấy ngày, nên khi chọn vị trí bầy sạp, giám đốc toàn thuê khu vực của ngõ, chỗ mặt tiền đẹp, thu hút chú ý.

Ở chợ có 2 dòng lưu lượng khách hàng đi ra vào đi vào, tốp nào tưởng thông minh đứng ngay ngoài cửa chào kịch liệt thì chả ai mua mấy. Mấy ông bà già cáo cú thì đứng trong, mời khách nào là trúng khách ấy. Vì đơn giản, tâm lý người ta đi chợ, mua đủ đồ ăn đã, sau đấy muốn mua gì thì mua. Mới đến cổng có đứa cứ lảm nhảm khó chịu bcm, ai chả đi cho nhanh. Lúc khách hàng đi chợ xong, đi ra thủng thẳng có thời gian, mời mọc người ta mới xía vào xem có gì hay ho chứ ?

Vấn đề là ở vị trí đứng bán, nếu nắm được tâm lý khách hàng sẽ chọn vị trí phù hợp. Khi nhận ra việc ấy rồi, việc bán hàng của tôi cải thiện một cách rõ ràng. Tháng lương đầu tiên của tôi là 2tr2, được thêm 600 nghìn tiền thưởng doanh số. Ông giám đốc rất hài lòng về tôi, cứ bắt tôi gọi bằng anh thay vì chú, có lần đi về lạng sơn xem tình hình các đại lý bán hàng còn dắt tôi theo để làm chân sai vặt. Thực ra chả có gì, tôi nghĩ ông ý chỉ muốn giúp tôi học được nhiều thứ hơn thì mới đúng.

Ở chợ, tôi đã học được bài học về quảng cáo đầu tiên: Cảm xúc khách hàng là yếu tố quan trọng nhất, và tốt nhất đừng cố bán gì cho họ. Quan sát rồi lựa chọn thời điểm họ thoải mái nhất, trình diễn, cho dùng thử, khơi gợi, nhắc nhở, hoặc ám thị để họ tự quyết định ( đề nghị ) mới đúng đắn.

Sự nghiệp làm thuê của tôi ở công ty XNK vẻn vẹn 7 tháng, thế nhưng tháng thứ 3 đang làm nhân viên kinh doanh thì tôi được lên chức trưởng phòng quản trị mạng và mức lương tăng vọt lên 5tr5 triệu vì một chuyện kì quặc như thế này.

Công ty tôi có một phòng thiết kế nhỏ, chuyên làm thiết kế in ấn sản phẩm + market cho công ty, nhận làm thêm cho cả khách hàng ngoài. Dạo đó, có một hợp đồng trị giá 90 triệu, thiết kế mới làm xong hết ngày hôm qua thì hôm nay đáng buồn thay, phòng thiết kế có một anh tuổi trẻ, mới tốt nghiệp đại học BK vào làm buổi đầu. Được anh trưởng phòng thiết kế giao cho nhiệm vụ Format cái ổ cứng cài hệ điều hành trên máy thiết kế chính chứa dữ liệu cả công ty. Ông tướng cho bay hết cả 3 cái ổ chứa dữ liệu thiết kế, công ty tôi được một phen náo loạn. Trưởng phòng quản trị mạng lúc ấy và 2 nhân sự + bộ phận thiết kế + giám đốc họp khẩn cấp ngay buổi chiều đấy. Tôi có ghi trong hồ sơ xin việc là biết về máy tính, nên cũng bị ông giám đốc gọi dật về họp luôn một thể. Thời ấy, format ổ đồng nghĩa với việc mất toàn bộ dữ liệu, không thể cứu vãn, tôi làm hàng game đã từng làm việc ấy cả tỷ lần. Đương nhiên tôi càng hiểu rõ, gần như không có hi vọng gì. Nên suốt buổi họp toàn chửi bới với trách móc, còn tôi thấp cổ bé họng ngồi im như con chim. Họp xong cũng khá muộn, tôi phi sang nhà thầy của tôi hỏi han, ông ý chỉ cười hề hề rồi bảo đưa usb đây, anh copy cho mày phần mềm getdataback này mua lice xịn, 2 tiếng là xong, format cứu lại hết ! =))

Sáng hôm sau, tôi lai được gọi lên họp, ông trưởng phòng quản trị mạng của công ty báo cáo rằng tìm được người có thể cứu lại dữ liệu ổ cứng. Tôi còn nhớ rất rõ, số 2 hàng bè, họ bảo mất 5 ngày và báo giá rất khủng khiếp vì tính theo MB dữ liệu được cứu, tính ra thì còn vượt mấy lần cả số 90 triệu tiền đền hợp đồng cho khách. Tôi chỉ lặng lẽ xin giám đốc cho em cầm 2 cái ổ cứng về mấy ngày, em cố thử xem sao. Ông ý nhìn tôi nghi ngại lắm, nhưng cũng chẳng còn cách nào nên đồng ý. Tối hôm ấy tôi mất vài tiếng, cứu lại hơn 80GB dữ liệu thiết kế của công ty, tôi lăn ra ngủ như chết. Sáng hôm sau báo cáo xin thêm 3 ngày nữa, em đang cố gắng =)). Tôi phắn đi chơi la cà thêm 3 ngày, rồi đi cầm ổ cứng lên báo cáo em lấy lại được hết rồi. Ông anh giám đốc, anh trưởng phòng và tôi đi ăn uống tưng bừng trưa hôm ấy. Mấy hôm sau thì ông giám đốc hỏi tôi có đảm đương được công việc mà anh trưởng phòng quản trị mạng bây giờ đang làm không ? Tôi đương nhiên tự tin, vì việc ấy tôi thành thạo nhất, trả lời dõng dạc là có.

Tháng sau thì tôi ngồi vào cái ghế trưởng phòng quản trị mạng, dưới tôi có 2 nhân viên nữa, năm ấy tôi 19 tuổi, còn họ … 25 28 !

Bài học của tôi là: Cần phải bình tĩnh chờ đến lượt của mình, và nếu không làm được thì bỏ, đã làm phải ngoạn mục !

Bài viết này hữu ích như thế nào?

Nhấp vào một trái tim để đánh giá nó!

Đánh giá trung bình 4.2 / 5. Số phiếu bầu: 5

Không có phiếu bầu nào cho đến nay! Hãy là người đầu tiên đánh giá bài viết này.


CHO ĐI LÀ MẤT LUÔN !?
Author: Chưởng Môn
Subscribe
Thông báo về
guest

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

2 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bình chọn nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả các bình luận
Lam Lan
Lam Lan
Guest
2 năm trước kia

chưởng môn thật làm người ta ngưỡng mộ ạ

Vũ Trọng
Vũ Trọng
Guest
3 năm trước kia

Em vào blog của anh qua bài viết của bạn Đặng Nguyên Thiên Long 😀
Thực sự là đọc những bài như này của anh rất hay và mở mang cho em nhiều kiến thức lắm ạ 😀
Cảm ơn anh