Phần 5 Một bước ra biển lớn, bán bất động sản online

CHO ĐI LÀ MẤT LUÔN !?

5
(2)

Sau một thời gian các box thị trường phát triển vũ bão và gần như mất kiểm soát, khoảng 2008. Các admin tách các box thị trường ra khỏi diễn đàn chung ttvnol, và đưa cộng động mua bán vào trang TMĐT Mua Rẻ, quản lý có tổ chức cộng với việc khai thác tác tiện ích phục vụ cho TMĐT. Mua Rẻ nhanh chóng trở thành một cộng đồng số 1 tại việt nam về kinh doanh online.  Tại nơi này, tôi đã có cơ duyên gặp được người anh trai, người thầy của tôi về bất động sản. Người đã không chỉ giúp tôi biến việc kinh doanh manh mún hiện tại, chuyển mình lên một tầm cao hoàn toàn mới. Nó giống như mặt đất với bầu trời vậy ! Mà còn giúp tôi vượt qua rất nhiều việc trong cuộc sống sau này, tôi sẽ nói ở phía sau.

Cần phải nói thêm rằng, nhiều người hỏi tại sao lúc việc bán giày thuận lợi, ít cạnh tranh và tôi là người tiên phong như thế. Tại sao không chớp lấy cơ hội ấy để bứt phá, đầu tư cho đàng hoàng về mặt thương hiệu rồi thành chuỗi, thành hệ thống. Tôi chỉ nói ngắn gọn, là tôi không yêu thời trang. Tôi làm nó vì tiền, nên tôi không muốn gắn bó cuộc đời tôi với nó. Rất dễ hiểu ! Ngoài ra, mức tôi tiêu tiền, cũng nhiều như tôi kiếm ra nó vì tôi còn quá trẻ. Vậy nên lúc tôi rời bỏ việc bán giày, trong người tôi chỉ còn khoảng 100 triệu, mà đáng lẽ phải có nhiều hơn rất nhiều.

Câu chuyện đưa tôi đến với bất động sản bất ngờ như sau:

Tháng 3 năm 2009, mua rẻ tổ chức một hội chợ từ thiện, vốn là người không chịu ngồi im. Tôi đăng ký vào ban tổ chức, may mắn là tôi được mọi người tin tưởng bầu làm trưởng ban tổ chức hội chợ . Cơ hội này giúp tôi gặp gỡ và làm quen với những người sau này ảnh hưởng rất nhiều đến công việc và cuộc sống của tôi. Người đầu tiên là Admin mua rẻ,  anh Tuấn Nguyễn, sau này cũng là một người thầy của tôi về quảng cáo. Người thứ hai, là anh Hoàng Nguyên An, một môi giới bất động sản, nhà đầu tư đã rất có tiếng tăm và mối quan hệ rộng rãi trong lĩnh vực chung cư tái định cư tại thời điểm ấy. Những người bạn trong Team tổ chức đã cống hiến hết mình, cho khoảng 1500 lượt khách đến tham gia ủng hộ tại địa điểm xa tít mù khơi công viên nước hồ tây. Chúng tôi đã có một buổi hội chợ rất sôi nổi, nhiều kỉ niệm đáng quý, đáng tiếc về sau nó đã không thể trở thành thường niên như ý định ban đầu.

Sau khoảng 2 tuần, tôi tìm đến văn phòng bất động sản của anh An và tôi nói với anh như thế này: ” Anh ạ, em chán giày dép quá rồi, em không yêu nghề thời trang. Em muốn thử làm bất động sản, em thích nghề đấy hơn, anh có thể cho em học việc không lương. Đến rót trà cho anh được không ? ” Anh rất chân thành nói rằng ” ừ em muốn học thì cứ qua đây, không cần phải là nhân viên hay gì đâu. Anh em mình cùng làm ” – Theo phong cách cũ, ngay buổi chiều tôi đến nói chuyện với ông anh họ, tôi thanh lý toàn bộ hàng trong kho, cái gì đẹp thì giữ lại đem tặng mọi người.

Lần thứ 2, tôi sang văn phòng của anh An định để chốt thời gian đi làm, thì lại xảy ra một tình huống, đến nát óc tôi cũng không tưởng tượng ra được. Lúc ấy anh An đang có khách, một anh môi giới đang cố gắng bán cho anh An một căn hộ gì đấy tại một dự án gì đấy mà tôi chẳng thể hiểu nổi. Tôi chỉ đặc biệt chú ý khi nghe về giá của nó, chỉ 150 triệu, cái gì cơ ? Nhà đéo gì mà 150 triệu nhỉ ? Tôi cố gắng lắng nghe và cố gắng hiểu tất cả mọi thứ từ anh môi giới kia, nhưng ông ý cứ như là người giời ấy. Toàn từ ngữ lúc ấy tôi không tài nào hiểu được, tôi bất lực ngồi im. Lặng im đến khi anh môi giới đi về, tôi hỏi anh An: Anh ơi nhà gì mà rẻ thế, có 150 triệu ?

Anh An cười sằng sặc: ” không, nhà đấy không phải 150 triệu, đấy là tiền đóng đợt 1 + tiền chênh thôi em !? ” =)) Tôi lại càng đéo hiểu hơn !

Phải mất đến 1 tiếng, ông anh ngồi nói với tôi như thế nào là mua nhà góp vốn, đóng nhiều đợt, như thế nào tiền chênh, như thế nào, mua cần chú ý gì…v…v… Lúc ấy nói thực tôi chỉ hiểu 50%, còn lại gật đầu cho có, tôi hiểu đơn giản, bỏ 150 triệu ra có 1 sản phẩm tương đương 800 triệu đển bán, và có lợi nhuận trên sản phẩm 800 triệu đấy. Ôi trời ơi, ngon ăn quá đi! Vốn trong túi đang có hơn 100 triệu, tôi đề nghị ” anh ơi hay mua căn đấy đi, em với anh chung, anh đứng tên vì em không biết gì cả, mỗi anh em 75 triệu ” ông ý nghe xong thì trợn mắt lên, xong cũng đồng ý mau căn hộ cùng với tôi. Sáng hôm sau anh em tôi đi mua căn hộ luôn, mãi sau khi mua tôi mới biết là căn tầng 10, tòa CT4b, dự án Xa La hình như 55m2, tôi không nhớ rõ =)).

Vào thời ấy, chẳng ai đem bất động sản lên mạng để rao bán bao giờ cả. Anh An đưa tôi cái hợp đồng mua bán nhà đứng tên ông ý, dấu đỏ chót. Tôi về nhà nguyên 1 tuần dùng công cụ spam toán loạn các loại diễn đàn, rồi gửi hàng nghìn email, tôi hoàn toàn làm theo bản năng. Đến nội dung rao bán tôi cũng copy trên báo xuống, sửa lại theo thông tin căn hộ trên hợp đồng, giá thì tôi làm như là bán giày luôn x2 lên. Nghĩa là thu về tổng 320 triệu, khoảng hơn 1 tuần sau, chưa kịp lên ngồi văn phòng của anh An ngày nào thì tôi có khách mua căn hộ đấy với giá sau mặc cả tròn 300tr, anh em tôi lãi 150 triệu trong vòng hơn 1 tuần. Sau vụ đấy, ông ý gọi tôi là lính chiến =))

Tôi vẫn nhớ hai anh em đứng ở cầu thang nhà ông ý chia tiền, mỗi thằng 75 triệu tiền gốc + 75 triệu tiền lãi cầm về. Tôi nghĩ, làm hơn 1 tuần kiếm mấy chục triệu, làm đéo có nghề gì bằng cái nghề này. Chắc chỉ có đi ăn cướp ngân hàng mới bằng, nghĩ như thế tôi càng có động lực để sau này, càng ngày càng làm nhiều viêc ngoạn mục hơn trong đời mình. Trong quá trình giao dịch, tôi để ý là trụ sở chính của chủ đầu tư là ở khách sạn mường thanh, chỗ Linh Đàm. Cách tôi 11kmm, tôi không còn ra chỗ văn phòng của anh An nữa, thay vì vậy tôi đến … uống trà đá dưới chân khách sạn Mường Thanh Linh Đàm. Ngày thì tôi trực ở đấy, đêm về tôi hì hục làm website sieuthinhadathanoi.com, tôi muốn tạo ra sân chơi của riêng mình. Ngay từ ngày ấy, ý nghĩ một ngày sẽ làm chủ đầu tư, nhỏ cũng được đã nhen nhóm trong tôi. Bài học đầu tiên về chọn chỗ khi bán hàng đã hoàn toàn phát huy tác dụng lúc này với tôi, chỉ trong vòng chưa đầy 4 tháng, vốn của tôi bằng việc vừa môi giới vừa đầu tư lướt chung cư xala đã cán mốc 500 triệu. Càng về sau, tôi đầu tư chung cư càng lão luyện hơn thậm chí còn không mất tiền vốn, chỉ cần báo chốt căn, đưa khách vào là tôi thu về tiền chênh lúc thì 30, lúc thì 20, có lúc 50 triệu. Cách làm của tôi vẫn như thế, spam các loại diễn đàn, và rao báo mua bán. Sau 4 tháng, từ việc lúc đầu chỉ có 5 6 người, càng ngày càng nhiều môi giới đổ về có lúc cả trăm mạng, tôi thấy không còn ngon ăn nữa, có căn môi giới qua 2 3 cầu, chia nhau từng 10 triệu một. Nên tôi phắn đi chỗ khác ngồi !

Tôi lang thang vô định một thời gian, có dạo tôi còn ngạo mạn và tự tin đến mức đi môi giới bán cả đất dịch vụ 5% làm trang trại nhà vườn tít tận Quốc Oai, cách nhà khoảng 22 – 25km, ngày ấy láng hòa lạc còn chưa làm xong. Mỗi lần tôi dẫn khách về đấy xem đất, khi về nhà cởi áo sơ mi trắng ra nhúng vào chậu vắt thôi mà chậu nước đã đầy đất ngả sang mầu nâu đen. Thật quá mức cay đắng, vất vả như thế nhưng tôi chẳng làm được vụ nào ra hồn cả, toàn lẻ tẻ chỉ đủ chi tiêu.

Rồi cái gì đến cũng đến, bố tôi ra đi trong bệnh tật. Lúc ông mất, tôi đang đi làm môi giới, mẹ tôi gọi tôi về thì ông đã đi rồi. Tôi không còn cảm giác gì đến mức không khóc nổi, chỉ đến khi bố tôi nhập quan, tôi mới bật khóc tu tu lên. Có điều, tôi luôn tự nhủ trong suy nghĩ của mình rằng, bố tôi không phải kiểu người sinh ra, mà phải sống lay lắt trong bệnh tật khổ sở như thế. Sự ra đi ấy, có khi là giải thoát với ông, tôi nghĩ ông cũng đồng ý với suy nghĩ này của tôi. Và nếu tôi đặt địa vị tôi là bố tôi, nếu chỉ có một mình, có khi tôi còn chọn cách ra đi sớm hơn ông. Tôi càng nghĩ thế, tôi càng phải cố gắng gấp nhiều lần người khác để tự mình có thể vươn lên.

Cuối năm 2009, sau khi bố tôi mất, tôi mở văn phòng môi giới đặt luôn tại nhà của mình. Tôi thành lập một công ty cổ phần có cái tên rất nhà nước, công ty cổ phần phát triển thương mai và Đô Thị. Tôi là chủ tịch hội đồng quản trị kiêm luôn tổng giám đốc, công ty ấy .. có mỗi một thành viên là tôi ! Như một cơ duyên, ngay sau đấy tôi có một phi vụ đầu tư chung cư rất mạo hiểm cùng với 2 người sau này là 2 người bạn lớn của mình. Anh Trần Trọng Toản và anh Nguyễn Mạnh Cường, thông qua một người anh lớn khác là anh Ngô Anh Tuấn, tôi được các anh rủ vào một phi vu mua chung cư tại khu vực pháp vân nhìn ra Linh Đàm. Dự định ban đầu của chúng tôi là mua 2 căn, 3 người góp tiền mua chung. Kết quả, chúng tôi mua thành 6 căn vì nhân viên ở chủ đầu tư xô vào bán cho chúng tôi ngày một chênh rẻ hơn. Với phi vụ ấy, tôi đã dùng hết các mối quan hệ vay lung tung khắp nơi thêm hơn 300 triệu nữa, tổng mức đầu tư của tôi lúc ấy là 850 triệu, tất cả tài sản của tôi thời điểm ấy. Có một việc, mà tôi đã làm rất đúng. Lúc vào tên hợp đồng, có thể sợ tôi suy nghĩ, nên để công bằng thì anh Cường đề nghị chia ra mỗi người đứng tên 2 căn. Tôi gần như không do dự, quay ra hỏi khẽ anh Toản: ” Anh có tin anh Cường không ? ” Anh nhìn tôi và gật đầu rất dứt khoát, tôi nghĩ rằng các anh ý tin nhau như vậy, lý do gì tôi không ? Vậy là theo cách làm giống như với anh An, tôi đề nghị anh Cường sẽ đứng tên toàn bộ 6 căn chung cư, còn tôi cầm hợp đồng dấu đỏ để đi chào bán. Các ông ý có vẻ rất ngạc nhiên khi tôi đề nghị như vậy, nhưng đương nhiên là đồng ý. Bọn tôi chính thức xây dựng một lòng tin vững chắc với nhau kể từ giây phút ấy, bằng vào hành động ấy của tôi !

Trước đấy tôi từng tự tin tính cua trong lỗ rằng, trường hợp xấu trong thời gian 3 tháng, bán 3 căn xong lấy tiền đóng đợt 2 cho 3 căn còn lại. Suốt 2 tháng liền, tôi không bán nổi 1 căn nào cả. Chỉ còn 1 tháng nữa là đến đợt đóng tiền tiếp theo, vào nếu chậm, bọn tôi có thể bị chủ đầu tư phạt gần hết số tiền gốc đợt 1 đã đóng. Tôi vẫn nhớ cảm giác sợ hãi lúc ấy, tôi không tài nào ngủ nổi cả tuần. Mặc kệ tôi đã cố gắng gọi bao nhiêu cú điện thoại, làm bao nhiêu trò, thậm chí ép truy cập vào sieuthinhadathanoi.com là sẽ bung ra bài giới thiệu chung cư ấy. Mọi thứ đều im ắng đến khủng khiếp, không có hồi đáp nào, không có cú điện thoại chốt mua nào xảy ra cả. Quẫn bách đến mức, tôi đã đến gặp anh Nguyễn Mạnh Linh, một người anh tôi rủ vào chung 150 triệu mua cùng dự án ấy với tôi. Tôi có suy nghĩ viết giấy nợ cho anh, và trong trường hợp xấu. Có khi tôi phải làm việc rất lâu để trả lại chỗ tiền ấy cho anh. Anh đã nói với tôi như thế này: ” Mày có phải vay anh đâu, đầu tư có thắng có thua, bình tĩnh cứ để đấy đã ” rồi ông ý xua tôi về. Giây phút ấy, tôi biết được rằng, một người anh như thế thật đáng quý và trân trọng cả đời.

Tôi nghĩ rằng, phúc đức ông bà tổ tiên chắc hẳn phải dày lắm. Đến đầu tháng thứ 3, tôi bán được 2 căn, anh Cường bán được 2 căn, cuối tháng tôi bán nốt 2 căn còn lại. Mỗi căn chúng tôi còn chênh lên thêm được căn thì 20 căn thì 30 triệu. Lãi ra rất ít chỉ 150 triệu, ba thằng chia nhau tiền lãi theo đúng tỉ lệ % mà sao mừng rơi nước mắt. Đến tận ngày hôm nay, năm 2017 mà cái chung cư ấy vẫn .. chưa xây !

Khoảng đầu 2010, tôi có chia sẻ suy nghĩ muốn rủ 2 ông anh làm … chủ đầu tư xây chung cư mini. Tổng bọn tôi 3 thằng chỉ có khoảng 3 tỷ, quá ít để có thể làm chủ đầu tư. Vậy nên ba thằng đều im lặng, nhưng chỉ rất nhanh sau đấy, suy nghĩ đấy lại bùng lên. Lần này anh Cường tìm được một mảnh đất ở  giữa trung tâm quận hà đông, rộng 220m2, giá hơn 5 tỷ 4. Bọn tôi có 3 tỷ vẫn thiếu hơn 2 tỷ 4 tiền mặt nữa. Hoàn toàn liều lĩnh, chúng tôi cầm 1 tỷ đi đặt cọc mua đất xin hạn 15 ngày thanh toán, hết hạn 15 ngày vẫn không xoay ra tiền đâu cho đủ. Bọn tôi lại xin chủ đất thêm 15 ngày nữa, ông chủ đất phải nói rất quân tử nhưng cũng phát cáu quá phạt bọn tôi thêm 50 triệu, ông ý ko lấy mà cho chú môi giới. Bọn tôi đều vui vẻ, không mất tiền cọc là may rồi. Có thêm thời gian, bọn tôi điên cuồng tìm kiếm ngân hàng để xin vay mua mảnh đất. May mắn là đã có bên hỗ trợ bọn tôi, và thủ tục vay diễn ra mất đúng 2 tuần. Bọn tôi mua được mảnh đất xây chung cư mini đầu tiên của mình như thế. Chỉ có vài dòng ngắn ngủi nhưng thực tế thì là những đêm mất ngủ liên miên, xoay xở như chạy đua vũ trang. Mua được đất rồi, a Toản nhờ em rể làm kiến trúc sư vẽ cho một bản thiết kế 3d sơ bộ, bọn tôi thuê luôn 1 phòng trong văn phòng kiến trúc của em rể anh Toản để giao dịch với khách. Thời gian này, a Cường và a Toản cũng bỏ việc ở công ty cũ, về văn phòng ngồi để tập trung cho công việc. Tôi được phân công làm hợp đồng góp vốn, hoàn thiện hồ sơ bán hàng, làm sao nhìn tinh tươm nhất có thể. Làm xong, tôi và các anh bắt đầu đi chào bán thông qua các mối quan hệ cá nhân trước tiên. Bạn có thể tưởng tượng được không ? Lúc tôi dắt khách quen của mình đến xem chung cư trong mơ mà chúng tôi vẽ ra cho họ, cái nhà cấp 4 cũ lụp xụp vẫn nằm trên mảnh đất 220m2. Tôi cầm bản thiết kế 3d xoay về phía mặt tiền, chỉ vào khoảng không và nói với khách: ” Căn của anh chị ở đây, quay về hướng này … ” Chúng tôi điên rồ như thế =))

Bán được 3 căn đầu tiên, chúng tôi có thêm tiền để giải phóng mặt bằng, lên bản thiết kế xịn hơn, chi tiết hơn và lúc này dự án của tôi là một cái hố. Quây tôn xanh lại, nhìn cũng khá ra dáng dự án đang thi công, tôi cho nâng mức giá bán /m2 lên bằng với chung cư xala thời điểm đấy. Dù vậy, sản phẩm của tôi có ưu điểm tổng mức tiền chỉ khoảng 650 – 900 triệu cho một ăn hộ 35 – 65m2. Thời gian bàn giao nhà cam kết chỉ trong 12 tháng ( chúng tôi sẵn sàng phạt nặng nếu chậm ), sớm hơn 2 năm so với xala.  Đồng thời tôi mua toàn bộ quảng cáo google các từ khóa liên quan đến chung cư xala, nghĩa là người ta search chung cư xala sẽ ra sản phẩm chung cư mini LTC 001 do chúng tôi, công ty cổ phần phát triển thương mại và đô thị làm chủ đầu tư. Đơn vị phân phối là: Sieuthinhadathanoi.com cũng là của chúng tôi.

Chỉ mất 24 ngày chạy quảng cáo chúng tôi bán sạch bong chỗ 26 căn hộ của LTC 001, mất 3 tháng trả hết nợ ngân hàng, 6 tháng để hồi vốn, mất 10 tháng để thi công và bàn giao cho khách với một chất lượng công trình không thể tốt hơn. Sau 10 tháng, biên lợi nhuận là con số khổng lồ, giúp chúng tôi có thêm vốn, một bước trở thành những nhà đầu tư tài ba trong lĩnh vực chung cư mini tại Hà Nội, vào thời điểm ấy chúng tôi là số 1. Chưa bàn giao tòa nhà LTC 001 đầu tiên, chúng tôi đã bắt tay xây và bán tòa LTC 002 tại đại mỗ. Với thêm 5 cổ đông theo sự vụ, họ tin tưởng và muốn đưa tiền cổ đông cùng chúng tôi. Và lúc này công ty thay vì có 3 người sáng lập ban đầu, chúng tôi đã tuyển thêm 7 nhân sự nữa chỉ lo việc bán hàng, tôi là người trực tiếp phụ trách 7 nhân sự ấy.

Nhấn mạnh rằng, cả ba chúng tôi đều có cùng một suy nghĩ rằng sản phẩm phải là tốt nhất có thể, và vì thế thang máy, chúng tôi chọn loại của đức nhập khẩu nguyên chiếc thay vì mua thang rẻ tiền việt nam hay china sản xuất. Nó đắt gấp 3 lần, nhưng hiệu năng thì không chê vào đâu được. Cả tòa nhà 8 tầng sừng sững bên cạnh khu dân cư, sạch đẹp và bóng loáng. Có một kỉ lục và là tiền lệ do chúng tôi tạo ra cho chung cư mini, nếu bạn để ý. Chung cư mini 8 tầng do chúng tôi xây, đóng số lượng cọc nhồi tương đương tòa nhà 9 tấng thay vì 8, có hành lang, cầu thang bộ rộng tương đương chung cư thương mại và không có 1 cọng sắt nào, toàn bộ chi tiết từ tay nắm cầu thang, lan can, cửa chính tòa nhà… đều bằng inox, và nó sẽ không bao giờ cũ. Việc này cũng ngốn khá nhiều tiền lãi của chúng tôi giống cái thang máy, nhưng khi chúng tôi về thăm tòa nhà. Người dân về ở rất hài lòng về sản phẩm mà chúng tôi làm ra thời điểm đấy, họ khen hết lời, nó thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của họ rằng CHUNG CƯ MINI LÀ CHẤT LƯỢNG THẤP !

Những 3 bài học đắt giá tôi học được trong khoảng 3,5 năm làm xây dựng và kinh doanh bất động sản:

  • Sản phẩm tốt nhất là nền tảng quảng cáo đỉnh cao nhất, hiệu quả nhất.
  • Có sự cạnh tranh, nếu biết tận dụng nó lại là vũ khí lợi hại để quảng cáo miễn phí hộ sản phẩm của mình.
  • Bí quyết của sự thành công trong kinh doanh, có thể không phải là làm việc chăm chỉ, mà chắc chắn là phải làm như chó.

Giai đoạn này, người tôi thầm cảm ơn nhiều nhất, trân trọng nhất là người anh trai của tôi Hoàng Nguyên An. Người thầy trong lĩnh vực bất động sản của tôi, mặc dù anh chưa bao giờ nhận tôi là học trò. Nhưng nếu không có anh, có cơ duyên gặp anh. Đến giờ phút này, có khi tôi vẫn là một thanh niên bán giày. Bao giờ cũng thế, mỗi một góc nhìn đi đến đỉnh cao mới trên đường đời, chúng ta đều cần một người xoay chúng ta về đúng hướng. Và anh đã rất thành công với em !

Mãi là người anh kết nghĩa của em nhé, em thi thoảng hư chứ em không quên đâu anh ạ. Cả đời này không bao giờ quên ?

Bài viết này hữu ích như thế nào?

Nhấp vào một trái tim để đánh giá nó!

Đánh giá trung bình 5 / 5. Số phiếu bầu: 2

Không có phiếu bầu nào cho đến nay! Hãy là người đầu tiên đánh giá bài viết này.


CHO ĐI LÀ MẤT LUÔN !?
Subscribe
Thông báo về
guest

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

0 Bình luận
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả các bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x
Scroll to Top