Cái gì càng quá đẹp, càng có thời gian tồn tại ngắn, quy luật của cuộc sống luôn là như thế. Và với gia đình tôi cũng vậy, bóng tối ập xuống khi tôi học lớp 9, bố tôi phát hiện ra mắc bệnh tiểu đường. Thực ra với căn bệnh ấy, nếu chỉ là người bình thường chỉ cần kiêng khem thì mọi việc cũng không quá tệ. Mà với bố tôi thì khác, tôi cảm nhận rất rõ việc ông đã dần dần suy sụp theo thời gian như thế nào. Bởi vì, trong ông luôn có sự tự tin về sức khỏe, sự tỉnh táo và cả sự kiêu hãnh nữa, ông còn quá trẻ, mới chỉ 34 tuổi, đang có việc kinh doanh hái ra tiền và gần như là độc tôn ở phố đấy. Một con đại bàng, nếu không thể tiếp tục bay cao lên nữa trên bầu trời, còn tệ hơn cả một con vịt không biết bơi !
Đối với bố tôi, càng ngày ông càng cho tôi biết nhiều chuyện về gia đình hơn, trong đấy có cả sức khỏe tài chính của gia đình. Có nhiều chuyện tôi ngỗ ngược, ông không còn dùng đòn roi nữa, mà ông chọn cách đối thoại với tôi như hai người đàn ông bất chấp việc tôi thái độ ra sao. Nghĩa là vô hình ông đòi hỏi tôi phải sớm có trách nhiệm và khôn ngoan với những lựa chọn cho tương lai của mình, nó ảnh hưởng đến cả gia đình. Câu cửa miệng lúc ấy bố tôi hay bắt đầu với tôi ” Bây giờ con lớn rồi … ” Điều này tác động đến tôi không nhỏ, tôi đã rất sớm ý thức rằng sắp đến thời điểm, tôi thành chủ của gia đình mình.
Nhà tôi kinh doanh kém đi, rồi tiền bạc cũng vơi dần vì chi phí chữa bệnh và chi tiêu gia đình, bố tôi tiếp tục bán nhà đang ở và mua một căn nhà mặt phố khác. Một căn nhà ở ngoại ô làm tôi sốc đến mức không tưởng khi lần đầu đến ở, con đường đi học về của tôi… hai bên toàn là ruộng rau, thứ trước đây tôi chỉ về quê ngoại mới thấy. Không dừng lại ở đấy, nhà tôi ở đấy cũng chỉ 1 năm, rồi tiếp tục bán và chuyển đến một căn nhà khác tương tự không xa.
Bố tôi yếu hơn, và rồi gia đình tôi chẳng làm gì nữa cả, cho thuê nhà để có tiền chi tiêu. Lúc ấy, là thời kỳ giữa cấp 3 của tôi, tôi gần như chẳng học hành gì. Đầu óc chỉ suốt ngày nghĩ đến chuyện nghỉ học để đi làm một nghề gì đấy, mấy lần định nghỉ nhưng bố lại bảo thôi mày học hết cấp 3 xóa mù chữ rồi thích làm gì thì làm. Tôi càng lầm lỳ hơn, không còn đùa cợt vô tư như trước, trong đầu tôi luôn xoay quanh hai chữ NGHÈO HÈN !
Tốt nghiệp xong cấp 3, tôi loay hoay tìm nghề để học, nhưng không hiểu sao cái gì tôi cũng nhanh chán, đơn giản vì tôi thấy nghề nào cũng không giàu được, nghề nào cũng chẳng thấy tương lai huy hoàng ở đâu cả. Hoàn toàn vô định, tôi chơi game để đốt thời gian, để quên đi ngày tháng mờ mịt. Mẹ tôi vốn rất chiều chuộng tôi từ bé, bà chỉ im lặng, kể cả đến bây giờ, bà chưa bao giờ trách móc tôi bất kể tôi đã làm việc gì. Chỉ im lặng và chăm sóc tôi, không cần biết tôi sai hay đúng. Đã rất nhiều lần, bố hỏi tôi con muốn làm gì ? Kết quả ngay tôi cũng không trả lời được là tôi muốn làm gì, chẳng nhẽ tôi nói với bố tôi rằng con muốn làm giàu, thật giàu, giàu nhất thì càng tốt ?!
18 tuổi, vào một buổi tối sau khi suy nghĩ hàng tuần trời, tôi nói với bố rằng tôi muốn nói chuyện. Ánh mắt của ông khẽ lay động, và vẫn một thái độ ung dung thường thấy như kiểu trời có sụp xuống thì sao cũng chả sao. Đun ấm nước, pha trà và bảo tôi ngồi xuống nói đi. Tôi đã nói như thế này: ” Con thích máy tính, từ bé con đã thích máy tính, con muốn mở một hàng game internet, ở phố này có 2 hàng game, nhưng có tận 3 trường đại học, cao đẳng nên lúc nào cũng thiếu máy. Con thấy mở ra ở nhà mình có thể sẽ đông khách “
Thực ra, là tôi thích chơi game, còn cái lý do ấy, là để lấp liếm cho xong.
Ông nhìn tôi một lát, ánh mắt ấy ám ảnh tôi đến tận bây giờ. Nó bao gồm rất nhiều cảm xúc, sự tin tưởng, sự hi vọng, sự kì vọng, sự vui mừng ..v…v… Tôi không thể định nghĩa hết được. Ông hỏi tôi rất to và rõ ràng: ” Con cần bao nhiêu tiền ? ” – Tôi trả lời ngập ngừng vì bất ngờ, thiếu sự chuẩn bị: ” khoảng 130 triệu ” . Ông im lặng !
Sáng hôm sau, bố tôi gọi tôi dậy sớm bảo đèo bố đi có việc. Rồi chỉ tôi đi thẳng ra ngân hàng, ông cho tôi xem tất cả những gì nhà tôi còn lại. Nó là tất cả, nghĩa là nếu mất đi thì nhà tôi chẳng còn gì để sống cả ! Và ông rút 150 triệu ra nhét vào balo của tôi. Đời tôi lúc ấy, chưa bao giờ được cầm số tiền lớn đến như thế, đeo balo mà tay còn run bần bật.
Máy tính, đúng là sự kì diệu cuốn hút tôi, nhưng trước đây tôi được mở nó ra và tiếp xúc với nó thì là con số 0. Tôi chưa bao giờ hình dung được, nó lại khổ sở như thế. Ngay buổi sáng ngày hôm ấy, tôi đi xe lên lý nam đế, cẩn thận tôi đi từng hàng hỏi thăm với 130 triệu ( giữ 20 triệu còn lại tôi định mua bàn ghế và các vật dụng khác ) thì mua được bao nhiêu máy. Thần linh ơi, mỗi hàng nói một kiểu, đơn giản vì cấu hình nó muôn hình vạn trạng. Kết quả, tôi như thằng gà lơ go, chọn đại một cửa hàng phán 15 máy đủ đấy em ! ( Cái giá sau này phải trả cho sự ngu xuẩn ấy thật phi thường, nhưng cái tôi được lại còn phi thường hơn, tôi sẽ nói rõ ngay sau đây )
Máy mà tôi được họ bán cho, là một loại máy cũ, mày đồng bộ của dell. Màn hình nặng khoảng 10kg, case thì khoảng 8 kg. Tôi ngồi theo dõi toàn bộ từ khâu bấm dây mạng, cài win mà như một thằng nhà quê lên phố xem người ta vá lốp ấy. Tôi nghĩ đơn giản vcc, là máy cài xong cứ thế chạy … đéo bao giờ hỏng =)) và vì họ quảng cáo máy này của mỹ bền lắm =))
18 tuổi, tôi trở thành ông chủ ! Việc khởi nghiệp của tôi, bắt đầu với những chuỗi ngày: Sáng dọn hàng, trông hàng đến tối mịt. Tối… hì hục sửa máy với đủ các kiểu lỗi ba lăng nhăng của dòng mày cũ đồng bộ: Lỏng ram, lỏng chip, lỗi bios, màn hình lên sọc ( lôi máy sấy ra sấy ), win thì 1 tuần cứ cài đi cài lại 1 lần…. Tôi không nhớ mình đã thức bao nhiêu đêm, với một thằng oắt kiến thức về máy tính + phần mềm = 0 như tôi. Cứ thấy máy hỏng là sợ mất mật, nghĩ mai lại treo niêu nên cứ ngồi online search đọc đọc rồi sửa sửa cả đêm, bí quá lên mấy diễn đàn hỏi, ai chỉ gì thì làm nấy.
Khổ sở nhất khoản vì nhà tôi mặt đường nhiều bụi, cứ 2 tuần tranh thủ buổi đêm bê dàn máy ra vỉa hè ngồi vệ sinh mất đến 3 4 tiếng mới xong. Lúc ấy nom tôi giống một thằng thợ sửa quạt, đồ điện hơn, tóc bạc trắng vì bụi trong case của máy. Mỗi cái máy 18 kg x 15 cái máy, một mình tôi bê ra bê vào lắp lắp chỉnh chỉnh đến bã cả tay, hôm sau cầm bút ghi giờ còn nghệch ngoạc.
Sau khoảng 2 tháng với google thần thánh, thì tôi làm chủ được dàn máy ấy, chỉ có chập cháy tôi mới phải bê đi thay. Còn tất cả lỗi cơ bản phần cứng hay phần mềm gì thì tôi cân tất. Tôi có thể xử lý ngon lành cành đào, thậm chí tôi còn đi tư vấn cho một ông bạn cũng muốn mở hàng internet giống như tôi.
Hài hước là, mục đích mở hàng game để chơi game của tôi đã hoàn thành. Nhưng tôi chẳng có nổi phút nào để chơi game, tôi bỏ luôn chơi game, bỏ tất cả. Đến tận bây giờ tôi cũng chẳng bao giờ động đến cái game nào trên máy tính nữa =))
Hàng game ấy, đem lại cho tôi kha khá tiền, sau 1 năm rưỡi hoạt động cấu hình đã lỗi thời không thể đáp ứng mấy game mới, nên phải giải tán, khi thanh lý xong xuôi. Tôi có trả hết cho bố mẹ tôi tiền gốc, sau khi trừ cả chỗ chi phí ăn ở cho gia đình mỗi tháng, nhẩm lãi cũng khoảng gần 80 triệu. Bố tôi, ông không nói ra nhưng rất hài lòng vì những thay đổi và cố gắng hàng ngày của tôi, chính tôi cũng tự hào về điều đấy, với cả bạn bè và tất cả gia đình mình. Tôi ngầm hiểu trong mắt của bố tôi, ông đã coi tôi là trụ cột của gia đình, không chỉ còn là con trai nhỏ của ông nữa.
Trong 1 năm rưỡi ấy, vì chăm chỉ làm và tối còn ôm máy tính học thêm ( bắt buộc học để sửa đống máy hỏng liên tục của mình ) tôi đã trang bị cho mình được lượng kiến thức rất lớn: Triển khai cấu hình mạng lan, ngôn ngữ lập trình html, php cơ bản, thiết kế web cơ bản, seo web lên top google, email marketing cơ bản, quản trị server, photoshop, thêm cả kiến thức về tiếng anh chuyên môn, nắm rõ cấu hình máy tính, cách thức hoạt động của phần cứng, các lỗi cơ bản về phần cứng máy tính, ưu và nhược của từng hệ điều hành, và đặc biệt nhất, giá trị nhất là nhờ nghịch ngợm hack tôi được biết đến những website bán hàng trên thế giới , tôi đã thấy một thế giới khác đầy tiềm năng trong chính thế giới tôi đang sống. Lúc ấy, tôi cao 1m78 và chỉ nặng 62kg, gầy như một thằng nghiện.
Tôi đã nhận lại tận 2 bài học kinh doanh lớn trong giai đoạn này:
- Làm kinh doanh, đầu tiên phải nói thời cơ, chính là phải bắt tay vào, sai thì sửa, sai thì sửa… Tinh thần ấy tôi vẫn giữ đến hôm nay.
- Lòng tin, tin vào chính mình, tin vào người khác ( như cách bố tôi đã tạm ứng lòng tin cho tôi ) chỉ có như thế mới luôn thôi thúc bản thân mình tiến lên.
Ngoài bố mẹ tôi, tôi phải đặc biệt trân trọng cảm ơn đến một người đặc biệt. Anh là người có sức ảnh hưởng rất lớn đến tôi trong giai đoạn này, là người thầy đầu đời dạy tôi các kiến thức về lập trình, mạng, server, website… Thậm chí chỉ tôi những kiểu kiếm tiền trên internet mà ngay cả tôi mơ cũng chả nghĩ ra nổi. Khai sáng cho tôi những nút thắt về kiến thức mà nếu như không có anh, có lẽ tôi đã bỏ cuộc. Lòng biết ơn của tôi đến anh, cho đến tận bây giờ vẫn nguyên vẹn.
Nếu anh đang đọc được những dòng này, chính là anh đấy Bùi Sĩ Hải Đăng, em mong anh luôn là ngọn hải đăng sáng rực rỡ trong bầu trời đêm, và dù cuộc đời anh có biến động như thế nào. Em cũng luôn mong được chia sẻ, và dõi theo anh. Bữa cơm gia đình của anh, lần trước em được mời ăn thật ngon, chúc anh, chị và cháu gái những điều tốt lành nhất !
Cám ơn bác, em đang bắt đầu bước vào kinh doanh. Vô cùng biết ơn bác vì câu chuyên và vì câu nói sai thì sửa, sai thì sửa. giá mà ai cũng hiểu được đơn giản mọi thứ cần phải sai để hoàn thiện. Không có ai hoàn hảo, mà họ cần hoàn thiện chính bản thân mình.