Từ khi còn nhỏ, chúng ta luôn được gieo vào đầu những tư tưởng kiểu: ” Làm người phải có ước mơ, kỳ vọng…vân vân và mây mây” Đó có thể là những điều tưởng vô cùng đơn giản hàng ngày, giống như một anh bạn trẻ nhà nghèo rụt rè yêu thầm cô tiểu thư nhà giàu mà hèn chưa dám thổ lộ hay một cô gái quá xấu xí ước được các đại gia săn đón che chở như ai kia ?
Ngoài kia đang có những người mỗi ngày đều phải thấm đẫm mồ hôi, chỉ để đổi lại bát cơm bình dân lót dạ sống qua ngày. Mà thứ họ ước mơ có khi chỉ là vài món sơn hào hải vị, thác loạn ăn chơi chốn kinh thành đã đời 1 lần cho biết. Đến cuối cùng ước mơ phải chăng chẳng qua là sự nhen nhóm muốn có được điều gì đó ” Có trải nghiệm khác biệt tốt đẹp hơn ” trong đời của họ ?!
Rồi năm tháng đi qua cùng bao kỳ vọng, cố gắng chạy về phía trước cho đến lúc cao niên, bọn họ mới nhận ra và càng ngày càng tuyệt vọng với những ước mơ thành phố ấy. Phần lớn những ước mơ thành phố đều có kết cục xấu, kẻ nghèo hèn chết trong thiếu thốn cơ cực tủi hổ, người giàu sang được chút rồi thì day dứt chấp niệm mãi không biết đủ để có thể buông.
Chắc cũng có người sẽ nghĩ, ờ nếu làm người không có ước mơ, hoài bão thì thật vô vị, sẽ chẳng ai có động lực gì nữa, loài người sẽ đi về đâu?
Chưởng môn cũng đã từng suy tư rất nhiều, nghĩ rằng có ước mơ quả là một điều không xấu mà thật khó để tốt. Bởi vì có mấy ai trong đời thực sự được chạm và ước mơ của mình đâu? ƯỚC MƠ CHỈ DÀNH CHO MẤY KẺ DẠI KHỜ, hay nói cách khác ước mơ chẳng qua là chấp niệm ngớ ngẩn mà hàng ngày hàng giờ chúng ta cứ thao thao bất tuyệt về nó dù chưa được chạm thấy, cảm thấy bao giờ. Giá nếu trong khoảng thời gian trưởng thành, có ai đó dạy cho ta THỰC TẾ để đính kèm cùng ước mơ thì tốt biết mấy? Lúc ấy chúng ta sẽ bớt đi những ảo tưởng phù phiếm, bớt đi được biết bao giá phải trả cho những lần mơ mộng dại khờ ???
Lằn ranh của ƯỚC MƠ THÀNH PHỐ và ƯỚC MƠ THỰC TẾ đôi khi chỉ là thời gian giống kiểu Mấy thanh niên ước muốn 1 tuần đổi xe, 1 tháng mua nhà nhưng bản thân lười nhác học tập và làm như chó, lại còn tinh tướng anh hùng bàn phím không muốn hạ mình với ai dù chỉ một lần?
Còn ở một vũ trụ khác có một nhóm nhỏ người học và làm việc điên cuồng. Dăm ba cái xe hay cái nhà không còn là ước muốn của họ nữa vì họ thích là họ mua. Cuộc sống của họ thực tế, hiện tại và đầy mầu sắc, họ chú trọng hơn đến cảm xúc nội tại của mình mỗi ngày mà không còn phải để ý mấy thứ phù phiếm ngoài kia đang loè loẹt thiên hạ ra sao.
Tóm lại, ước mơ chẳng qua là một kết quả cuối cùng mà khi tận lực đi hết một quãng đường nào đó. Phần lớn con người thèm khát, điên cuồng vì kết quả ấy. Một số nhóm nhỏ khác thì bàn quan và lạnh lẽo, vì họ biết mỗi cuộc hành trình ở hiện tại đối với họ là đẹp nhất rồi. Đến hay không, sớm hay muộn, được hay mất thì vẫn vui vẻ mà set game mới thôi ?
#Chuongmonlongsat