(Mấy con mấy thằng hay chán đời nên đọc gấp nhé) Có nhiều lúc trong cuộc sống, các bạn có đủ HẦU HẾT mọi thứ và luôn mang cả những nỗi buồn chán đính kèm.
Nỗi buồn không tên, lạc lõng vô vị, và rồi chúng ta thường đem nỗi buồn ấy để… làm cái cớ cho những việc vô nghĩa, phi nghĩa, lãng phí thời gian mà chúng ta làm.
Hôm nay, mình muốn kể lại cho các bạn đang cảm thấy BUỒN CHÁN VỚI CUỘC ĐỜI CỦA CHÍNH MÌNH một câu chuyện. Câu chuyện này đã thay đổi thế giới quan của mình mãi mãi, để mình có động lực lạc quan điên cuồng trước bao nhiêu giông bão cuộc đời, cho đến tận bây giờ !
Mùa hè năm 2006, cách đây 12 năm. Mình mới thanh lý hàng game, ông già ốm nặng hơn, còn mình thì… Lông bông, ko có định hướng gì. Tương lai của mình vốn dĩ phải là ước mơ của bao nhiêu người khác, thế nhưng mình đã ko chọn 1 con đường bằng phẳng bởi vì mình muốn làm 1 bầu trời.
Và rồi mình rất sớm nhận ra… Mình nản chí khủng khiếp ntn. Đã có lúc mình muốn chết, ez lắm, leo lên cao và gieo mình xuống để cảm nhận những tích tắc cuối cùng trong cuộc đời này tự do tự tại như thế nào. Mình từng nghĩ chết kiểu đấy là sướng nhất, dù ảnh thì hơi vụn vỡ và khó coi.
? Vào giây phút quyết định mình ko đủ dũng khí làm, nên mình xách balo đi trốn tránh thực tại và đi tây bắc 1 mình. Lúc ấy mình còn ko biết nó ở chỗ nào, đơn giản nghĩ tây bắc như kiểu về quê ý. Và rồi chuyến đi đã làm thế giới của mình thay đổi quá nhiều…
Mùa hè 2006, trên chuyến xe khách từ Lai Châu đi Điện Biên, thời ấy xe phía sau chỉ nhìn xe phía trước khoảng 1 2m vì… Bụi mù. Con đường đèo núi quanh co bé vừa 1 oto đi, 1 bên là vách đá, 1 bên là vực thẳm đi hết vực thì lao thẳng xuống dòng sông cuồn cuộn. Nếu 2 xe ngược chiều gặp nhau thì 1 trong 2 phải đi lùi về chiếu nghỉ để nhường xe kia.
Mình ngồi trên xe như một thằng thành phố về với rừng hoang, đời mình chưa bao giờ có những trải nghiệm, tương tác với rừng mạnh mẽ thế. Cảm giác nơi yên ả nước chảy róc rách, mây nắng ngập tràn đẹp đẽ là như thế nhưng mà sểnh ra là… Đói, là chết.
Xe đang đi chợt mình nhìn thấy 1 ngôi nhà của người dân lấp ló phía xa xa.
Phải hàng chục cây số rồi mới có 1 mái nhà đấy, mình chợt nảy ra một suy nghĩ điên rồ… Ở NHỜ. Nghĩ là làm, mình đề nghị bác tài cho xuống xe rồi cuốc bộ lên ngôi nhà ven rừng nọ bỏ mặc lời khuyên của lái xe và a phụ xe.
Gia đình nhà nọ rất nhanh chóng cho mình ở nhờ, họ hỏi mình rất nhiều điều. Tại sao lại đi lên đây?, làm nghề gì?, có vợ chưa? Gia đình gồm những ai?? Cảm nhận của mình về họ thì thật đầm ấm, dù họ sống khá tách biệt với phần còn lại của thế giới.
Hai vợ chồng có tới 4 người con ( ở phố chỉ đẻ 1 2 thui ) nhà ko có điện, ko tivi, ko tủ lạnh, thứ giá trị duy nhất mà nhà họ có… là ngôi nhà được dựng bằng gỗ đã cũ lắm rồi được họ hàng xúm vào cùng dựng hộ, kiểu gió to đi qua là cót két ?
Bữa tối khi ấy với tôi là 1 trải nghiệm mà đời này vĩnh viễn ở lại trong tâm trí. Tôi được gia đình họ mời ăn bữa cơm ngày thường của họ gồm ngô luộc, khoai lang nướng, một đĩa rau luộc đủ loại, thịt gì đó khô khô, cơm nhưng cảm giác như xôi ở HN ý, 1 bát nước chấm tôi ko thể gọi tên vì toàn mùi của rừng…
Trong ánh lửa bập bùng, mãi mắt tôi mới quen, tôi dần nhìn mọi thứ thấu đáo hơn, tai thính hơn, và nghĩ mọi chuyện về cuộc đời đơn giản hơn. Mấy đứa trẻ con sau những phút đầu lạ lẫm len lén nhìn tôi, bọn nó bắt đầu buôn lúc nói tiếng kinh, lúc nói tiếng gì gì mà tôi chẳng hiểu.
Đêm ấy, tôi ko tài nào ngủ được. Có 1 triệu câu hỏi trong đầu tôi, mùa đông sẽ họ sống ntn, họ đi vào trung tâm bằng phương tiện gì? Họ đã nuôi 4 đứa nhóc này bằng cách nào? Ôi… Có một sự thật là họ vẫn đang sống đầm ấm và hòa mình vào với rừng.
Buổi trưa hôm sau thì ko chịu nổi cảm giác ko có điện, điện thoại sập nguồn. Tôi quyết định ra hóng xe khách để đi về Điện Biên.
Trước khi đi, tôi biếu hai vợ chồng tờ 100k, lục trong balo còn 2 hộp sữa vinamilk + mấy cái kẹo cao su tôi cũng đưa luôn cho bọn trẻ con.
? Ôi giây phút ấy tôi đã thật sự shock khi bọn nó cầm 2 hộp sữa lắc xoay hoài mà ko biết cắm ống mút ntn vì đời bọn nó đấy là lần đầu tiên nhìn thấy hộp sữa vinamilk. Lúc ấy tôi thương cho bọn nó quá, cái đám nheo nhóc khổ sở lê lết tự chơi với núi rừng, 4 đứa chia nhau 2 hộp sữa…!?
Tôi thương bản thân mình hơn, cuộc đời của mình đáng sống đến như thế, vậy mà mình từng có suy nghĩ rời bỏ nó. Mình còn không bằng mấy đứa ?
Khi tôi đi hai vợ chồng nắm cho tôi 1 nắm cơm rất to vào 1 tờ báo cũ chẳng biết khi nào, củ khoai lang dúi vào balo để tôi đi đường đói còn có cái ăn. Tôi cuốc bộ xa nhà họ 1 đoạn thì không kiếm chế được, tôi bật khóc. Tôi vừa đi vừa khóc, trong giây phút ấy tôi đã chạm đến tận cùng những cảm xúc mà trước nay tôi luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, ngang ngược đè nén xuống.
??♀️ Tôi đã nhận ra:
“GIÁ TRỊ THẬT SỰ CỦA CUỘC SỐNG NÀY LÀ MẦU SẮC DO CHÚNG TA TỰ ĐỊNH ĐOẠT LẤY”
Chưởng Môn Long Sắt
Sau này, mỗi khi cuộc đời tôi gặp sóng gió nào, khó khăn nào, dù khắc nghiệt, éo le ra sao. Tôi lại để tâm trí mình chầm chậm quay trở về mùa hè năm 2006 năm ấy tôi tròn 20 tuổi đã khóc như 1 đứa trẻ trên núi rừng tây bắc…
Phần nội dung bị ẩn, error, em không share để xem tiếp được. Xin vui lòng kiểm tra lại giúp ak.