LẦN ĐẦU ĐI CHINA (MỘT MÌNH)

CHO ĐI LÀ MẤT LUÔN !?

5
(1)

“Đây là 3 sự việc có thật và đó chính là tôi đã thay đổi mãi mãi”

Năm 2007, tôi 21 tuổi và gầy gò như một thằng nghiện, trong tôi tràn đầy máu phiêu lưu. Tự quyết định đi china một mình để ngắm nhìn xem đất nước dã man, tàn bạo, khát máu, buôn bán nội tạng như cơm bình dân kia nó hình thù ra sao.

Bắt đầu chuyến hành trình

lần đầu đi china

Tôi ko biết tiếng trung, ko ai quen biết, không ai hướng dẫn, mọi thứ tôi có ngay cả chỗ mua vé đi china là từ… Google mà biết đc. Hành trang năm ấy của tôi khi bỏ nhà ra đi chỉ có mỗi vài bộ quần áo với ít tiền mặt (dự định là đi chơi, có cái gì hay thì nhập về bán để đỡ chi phí chuyến đi)

Bỏ qua mấy việc vụn vặt trên đường, đến nơi tôi lang thang ở bến xe Quảng Châu chẳng biết trôi về đâu. Thì có 1 anh đi buôn cùng chuyến thấy tôi ngáo ngơ nên ông ý dắt tôi theo luôn.

Ông ý đề nghị tôi đi cùng để share tiền phòng + taxi, ok vậy là tôi có bạn đồng hành. Việc ấy dẫn đến 3 sự việc sau, mà đến tận bây giờ tôi ko thể nào quên được.

??Sự việc số 1:

Hồi ấy, trong mắt người việt nam china là một cái gì đấy rất khủng khiếp. Buôn bán nội tạng, độc ác và hung dữ vân vân và mây mây. Tôi sang đến nơi thấy đường xá sạch sẽ rất ít rác, người dân ý thức, cao tốc toàn 3 4 tầng nhìn văn minh vkl.

Tự nhiên mình tiếc là mình không đi sớm hơn, hóa ra mọi thứ trong đời này phải trải nghiệm thì mới hiểu được. Đời người hơn nhau là ở trải nghiệm 🙂 ko phải thước đo tiền bạc hay danh vọng, tất nhiên có tất cả thì dễ có trải nghiệm khác biệt hơn ka ka ?

✌?Sự việc số 2:

Do tôi muốn tiết kiệm 300 tệ tiền hướng dẫn viên, nên ngày thứ 2 tôi xin ông anh được vài cái tên chợ rùi đi 1 mình. Cứ nhẩy lên taxi rồi đọc tên chợ thôi ? ez, chợ đầu tiên tôi chọn đi là “Chan Xy Lu” vì ông anh nói là chợ hàng hiệu. Đi cả nửa ngày ko hết cái chợ to x20 cái chợ đồng xuân ở HN ? tôi mệt rũ cả xác thì vô tình va uỳnh vào một thanh niên da đen cao to đen hôi, dù tôi cao 1m77 mà cũng chỉ đứng đến tầm cổ nó.

Cú va khá mạnh làm mắt tôi hoa cả lên, cậu ta lờ tôi và tiếp tục bước đi, còn chân tôi bị cậu ta đi giày đá vào bật cả móng, máu chảy ra ướt cả đôi chaco. Phản xạ của tôi lúc ấy là cởi áo rồi túm vào đầu ngón chân cho bớt chảy máu. Một mình giữa xứ người, ko quen biết ai, đến tiếng nói của người ta mình cũng chẳng hiểu, lúc ấy tôi từng nghĩ là mình đã sai khi đi chuyến này.

Rồi bất chợt có một cô bé bán hàng người china, cô ấy cầm bông băng và nước ra đưa cho tôi. Cô ấy hỏi tôi nói được tiếng anh không? Tôi trả lời 1 chút, sau đó kéo tuột tôi vào shop của cô ấy.

Cẩn thận cầm nước rót để tôi tự rửa vết thương và băng bó. Áo của tôi dính máu nhiều quá, cô ấy đưa cho tôi 1 chiếc áo mới tinh nói là tặng tôi. Tôi đưa mãi tiền cô ấy mới chịu cầm, tôi luôn như thế ko dám nợ gì ai.

Khi về đến việt nam, tôi từng nghĩ nếu sự việc này xảy ra ở chợ đồng xuân thì tôi sẽ ra sao? Có lẽ còn bị đuổi đi cho nhanh để bà còn bán hàng ấy chứ. Sau lần ấy, tôi ko còn đánh giá bất kỳ ai, bất kỳ vùng miền nào, không còn cố suy đoán về ai tốt xấu nữa. Cứ để sự việc đến, và tự mình sẽ có cảm nhận. Tất nhiên cái gì cũng có giá của nó, chỉ cần mình luôn nghĩ nó rẻ là được !?

?? Sự việc số 3:

Từ sự việc số 2 lại dẫn đến tình huống số 3 thật là vạn sự khởi đầu nan. Sau khi ra khỏi chợ, tôi đói khát một cách khủng khiếp có lẽ do kiệt sức còn mất nhiều máu. Đi thì đau toát hết cả mồ hôi, mà cứ phải nghiến răng đi tiếp. Đến lúc ấy tôi thấu hiểu giá trị của cách sử dụng đồng tiền một cách khủng khiếp, ngay cả bây giờ khi đã dư dả lúc đi ăn với các em của mình tôi vẫn luôn là người ăn hết sạch phần trong đĩa của mình, rất hiếm khi tôi bỏ lại chút đồ ăn thừa nào.

Bởi vì vào cái ngày nào đó của năm 2007, tôi đói khát đến điên cuồng. Mà tiếng thì ko biết, chỗ ăn cũng ko thấy có, tôi cứ đi cố để tìm hàng ăn ven đường ( tôi cứ nghĩ china như kiểu hà nội, đi đâu chả có đồ ăn ).

Thế mà ĐÉO CÓ, ĐÉO CÓ HÀNG NÀO CẢ HU HU HU… Đang sắp xỉu cmnl thì đột nhiên tôi nhìn thấy một ông người china đang ngồi ở bậc cầu thang xì xụp bát cháo thịt thơm phức, tôi lao ra làm ký hiệu chỉ vào bụng xong và và vào mồm.

Ông ta hiểu ý, chỉ tôi vào 1 cái hàng rong trong hẻm, tôi phi vào nói to với bà chủ SAME SAME rùi tay chỉ chỉ về người đàn ông ngồi trên bậc cầu thang, với vẻ mặt thèm khát điên cuồng. Bà chủ ok la ok la, rồi đưa tôi 1 hộp cháo, đến khi tôi hỏi how much?

Mà ý ra hiệu số 1, tôi tưởng 10 đồng ( khoảng 25k vnđ thời điểm đó) đến khi bà ý thối lại cho tôi 9 đồng thì tôi giật mình. Ô vkl cháo gì mà có 1 tệ???? Nghĩa là 2 nghìn rưỡi việt nam đồng ???

Tôi đói quá cũng mặc kệ, cầm bát cháo cà nhắc ra bậc thang ngồi cùng ông kia rồi húp bát cháo. Dcm đéo phải cháo thịt chúng mày ạ, là củ cải xào, là cháo củ cải xào mà nhìn như thịt luôn ? Đời tôi chưa bao giờ ăn bát cháo nào ngon như thế, liếm đéo còn 1 tí ti nào luôn. Giá bát cháo ấy là 1 tệ = 2,5k vnđ ?

Đấy là lý do mà tôi có thể tiêu nhiều triệu chỉ trong 1 đêm ăn chơi, nhưng đồ ăn thì tôi rất hiếm khi bỏ thừa lại ? Tôi nhận ra rằng, thế giới này dù có sống phù phiếm như thế nào thì chúng ta cũng đừng để lạc mất chính mình. Nhớ mãi lời cậu bạn con nhà siêu giàu từng nói: “Điều hài nhất của mấy đứa nghèo là khi chơi chung với mấy thằng giàu hơn nó. Nó lại nghĩ nó cũng giàu như thế” Ý của nó không hề nói đến chuyện giàu hay nghèo. =))

Tóm lại, mỗi một sự việc, trải nghiệm lúc đó đã đem lại cho chưởng môn một thế giới quan khác hơn, rộng mở hơn để tạo nên chưởng môn như bây giờ. Nếu bạn còn đang bị gò bó trong cuộc sống buồn chán này, vẫn đi làm thuê cho qua ngày đoạn tháng, vẫn sống tẻ nhạt trong vòng tròn an toàn.

Chưởng môn mong bài viết này sẽ giúp bạn tự thay đổi chính mình, bạn sẽ bất ngờ bởi vì chỉ với VÀI THAY ĐỔI NHỎ bạn có thể tự tạo nên PHIÊN BẢN ĐẶC BIỆT CỦA CHÍNH BẠN. Mà chẳng cần ai giúp !!

Made with love by Chưởng Môn Long Sắt

Bài viết này hữu ích như thế nào?

Nhấp vào một trái tim để đánh giá nó!

Đánh giá trung bình 5 / 5. Số phiếu bầu: 1

Không có phiếu bầu nào cho đến nay! Hãy là người đầu tiên đánh giá bài viết này.


CHO ĐI LÀ MẤT LUÔN !?
Author: Chưởng Môn
Subscribe
Thông báo về
guest

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

2 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bình chọn nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả các bình luận
minh tien
minh tien
Guest
4 năm trước kia

E biết được anh từ mấy bài quảng cáo trên fb, toàn chửi ^^! rồi lần mò vào đọc được bài này. CÓ vẻ mọi thứ không như người ta nói (hay a đang tu luyện pháp luân gì đó kk). Định đăng ký học anh mà đắt quá chắc phải chờ khi nào có dịp giảm giá vậy. Chúc anh sức khỏe và thành công.

*cám ơn anh, e rất may mắn khi đọc được một bài như thế này. <3

Phạm Quang Biển
Phạm Quang Biển
Guest
4 năm trước kia

Thật sự em thấy ấn tượng anh Long Sắt không phải mấy kiến thức facebook mà anh giấu không cho đọc hết . Ít tiền nên không có tiền đi học nên cũng chịu thôi ! 😀
Mà vì bài này đọc thấy nhân sinh quan của anh đã hơn rất rất nhiều người mà em đã từng gặp trong cuộc sống .
Chúc anh thành công !