??? Ngày ấy, có một cậu bé hay ngịch ngợm bị cô gọi lên bảng kiểm tra bài. Kết quả, cậu bé không thuộc một dòng bảng cửu chương nào và cô giáo đã dùng cây thước thật to đánh vào tay cậu đến tím tái.
Cô giáo mời phụ huynh của cậu đến và nói: ” Cậu này nghịch ghê lắm, không bao giờ học hành gì ” Bố cậu trình bày rất thống thiết rồi rút ” phong bì mì chính” ra và bummmm mọi việc lại như chưa bao giờ xảy ra, thậm chí sau lần ấy cô giáo còn đặc biệt quan tâm đến cậu bé. Sự việc này cứ lặp đi lặp lại 9 năm cấp 1 và cấp 2, một học sinh yếu kém và cá biệt cứ auto lên lớp mà hầu như chỉ biết cộng trừ, nhân chia… chưa thuộc lắm ?
Trong ký ức của cậu bé chỉ có mỗi một việc đơn giản, học hành cái quái gì ông già bơm tiền là xong. Những năm tháng đi học cấp 1 và cấp 2 của cậu bé là những ngày đội sổ của lớp, một học sinh toàn diện dốt đều các môn không có nổi 1 tấm giấy khen học sinh tiên tiến. :))) Ký ức tuổi thơ của cậu bé là những ngày hỗn loạn, bỏ học đi lang thang, đi chơi điện tử, đi tụ tập đánh nhau… chưa bao giờ cậu bé có thể đọc hết nổi 1 cuốn sách. Chữ nghĩa với cậu là một sự thử thách điên cuồng, chỉ cần nhìn thôi cũng kinh hoàng đầy bối rối.
Không có một thầy cô giáo nào có thể đủ kiên nhẫn với cậu bé ?, các thầy cô luôn nói với bố cậu bé 1 điệp khúc hàng mỗi năm: ” Anh này không chịu học hành gì… ” Bạn bè ít người chơi với cậu, lũ học giỏi thì khinh cậu ra mặt, chỉ ít mấy thằng cá biệt chơi với mấy thằng cá biệt ?
Đấy là ở trường, còn về nhà cậu bé có được tự do tuyệt đối trong cuộc sống của mình. Mẹ của cậu thường khích lệ mọi thứ cậu làm, từ việc vẽ một bức tranh ( dù sau này cậu lớn lên thấy nó xấu vl) hay việc cậu bỏ việc làm bài tập về nhà để ngồi gập cả đống origami, cầm hết tiền tiết kiệm đi mua truyện tranh… Trong mắt cùa bà già cậu, nói chung cậu làm cái gì cũng đẹp và xịn hết nút.
Cậu chưa bao giờ bị ép làm việc gì mà cậu không thấy thoải mái, bố của cậu chỉ có vài luật đơn giản của đàn ông chỉ cần không phạm vào là được:
1/ Không đánh thức ai khi đang ngủ, trừ việc rất quan trọng
2/ Không nhìn người khác khi họ đếm tiền
3/ Không ăn trộm, cần xin ko được thì thôi.
4/ Không phải đồ của mình không động vào
5/ Không vay nợ ai
6/ Đi chơi với bạn gái lúc nào cũng phải cầm tiền.
Nhưng mà, bất chấp việc bố mẹ cậu cho cậu học ở trường điểm của thành phố. Thì kết quả học tập của cậu từ năm này sang năm khác vẫn luôn đứng bét của trường, và có một sự thật: ” Nếu không có phong bì của ông già cậu đều đặn, thì người ta tống cổ cậu ra khỏi trường từ rất lâu rồi “
15 tuổi cậu mới thực sự thích học một môn nào đó: English
18 tuổi mới đọc hết cuốn sách đầu tiên trong đời
29 tuổi mới hiểu quảng cáo thực sự là gì
Đến bây giờ 33 tuổi, cậu ta vẫn chưa thuộc hết bảng chữ cái và bảng cửu chương ?, trình độ toán học dừng tại lớp 3.
Và cậu bé tôi vừa kể ở trên chính là tôi, chưởng môn Long sắt. Người mà rất nhiều người ngoài kia đã bỏ ra hàng trăm triệu để đi học những tư duy, chiến thuật, công thức làm quảng cáo mà tôi sáng tạo ra.
Tôi nghĩ việc tôi trở thành một thầy giáo dạy quảng cáo, là một trong những điều điên rồ nhất trong cuộc sống của mình. Bạn bè cũ, thầy cô giáo cũ nghe bạn Long bây giờ đi làm thầy giáo, cá là các bạn đập đầu vào tường hết ka ka ka… Bạn thấy không, để hiểu những con số nhẩy múa cùng những điều ẩn dấu sau nó, cũng đơn giản đâu cần phải quá bác học phải không?
Longhn.com với tôi là một sự cứu rỗi cho chính tâm trí của mình, để chứng minh cho thế giới này rằng: “Bất kể ai, kể cả những người chậm chạp nhất cũng sẽ đến đích, chỉ cần họ biết cách học, tư duy đúng”
Lúc viết những dòng này, tôi nghĩ điều tôi tự hào nhất chưa bao giờ là kiếm được bao nhiêu kg vàng mà chưởng môn đang trên con đường tạo ra một thế hệ trẻ mới toàn là những tinh hoa đỉnh cao. Rất nhanh thế hệ này sẽ thực thi, lan tỏa đi để gìn giữ và phát huy những tư duy mà chưởng môn đã tạo ra.
Chưởng môn rất tự hào về các em ??