Chương 1 : Hồi nhỏ
Trong gian nhà trúc nhỏ phía sau chùa Kim Bát
Trên chiếc giường nhỏ ,một cô bé nhỏ nhắn dễ thương đang nằm nghỉ bỗng mở mắt nhìn mọi vật xung quanh lạ lẫm đang tự hỏi thì cửa được đẩy ra bước vào là một tiểu hòa thượng đang cầm bát cháo hoa nóng hổi
” Ai !? ” cô bé nhìn ra cửa giọng đanh lại, nếu là kẻ xấu thì nên chạy sớm
” Thí chủ tỉnh rồi…à…là ta….à không là tiểu tăng ” tiểu hòa thượng mất tự nhiên gãi đầu không có cọng tóc nào của mình biểu cảm ngại ngùng ?
Nhìn đến vẻ mặt và hành động của tiểu hòa thượng cô bé che miệng cười khúc khích
” Ngươi hảo ngốc a! ”
” A…haha tiểu tăng luôn như vậy….a thí chủ ăn bát cháo này đi ” chợt nhớ ra bát cháo trên tay liền đi tới đặt trên bàn sau đó quay người nói với cô bé
” Ừm…là ngươi cứu ta sao?” Cô bé bước lại bàn ăn ngồi xuống nhìn tiểu hòa thượng
” Phải…à không…không người cứu thí chủ là sư huynh của tiểu tăng ,tiểu tăng chỉ kéo thí chủ lên bờ thôi” tiểu hào thượng lúng túng gãi đầu giọng lắp bắp
” Vậy là ta nợ ngươi ân cứu mạng rồi, mẹ ta nói người cứu mình phải lấy thân trả ơn ,đợi ta lớn lên sẽ thành thân với ngươi a!” cô bé hồn nhiên chớp mắt nhìn tiểu hòa thượng
” a…sư phụ nói người xuất gia không thể có thê thiếp ” tiểu hào thượng giật mình nhìn cô bé
” A…không sao a, ta quyết định rồi lớn lên sẽ gả cho ngươi” cô bé cũng ngạc nhiên sau đó không để ý mỉm cười nhìn tiểu hào thượng tuyên bố
” A, được ” nghĩ chỉ là cô bé nói đùa nên tiểu hào thượng cũng không để ý gật đầu đồng ý mà không biết lại vì cái gật đầu hôm nay mà sau này phải hối hận
” Ngươi tên là gì ? Ta là Tiểu Linh a” cô bé nhìn tiểu hòa thượng mong chờ
” Tiểu tăng pháp tự là Vô Trần” tiểu hòa thượng chắp một tay lại giới thiệu
” Vậy a, ngươi sau này gọi ta là tỷ tỷ ta gọi ngươi là tiểu hòa thượng được không? ” Tiểu Linh mỉm cười nhìn tiểu hòa thượng
” a, tiểu tăng nhìn cũng lớn hơn tuổi thí chủ a ” tiểu hòa thượng không đồng ý nhìn Tiểu Linh
” A, ta mặc kệ ta muốn làm tỷ tỷ ” Tiểu Linh phồng miệng trông đáng yêu vô cùng làm tiểu hòa thượng đỏ mặt
” A, tiểu hòa thượng ngươi đỏ mặt kìa ” như nhìn thấy mĩ cảnh tiểu Linh chạy đến trước mặt Vô Trần cười lớn
” Hòa thượng mà cũng đỏ mặt sao ?” tiểu Linh cười khúc khích làm Vô Trần càng xấu hổ hơn vội chắp tay lại chào tạm biệt với tiểu Linh rồi chạy nhanh ra ngoài
” Đồ ngốc ”
Tiểu Linh nhìn Vô Trần đi nhanh mà như chạy thì mỉm cười rồi quay lại ăn hết bát cháo hoa đã hoi nguội rồi sau đó đi dạo xung quanh tìm trụ trì nói ra thân phận rồi được phụ thân đến đón về nhà ,hóa ra nàng là tiểu quận chúa sống gần chùa do mải mê nghịch nước nên bị ngã xuống sông lại không biết bơi nên bị hôn mê sau đó được sư huynh và Vô Trần đi gánh nước thấy Vô Trần biết bơi nên kéo nàng vào còn sư huynh của Vô Trần thì cõng nàng về vì phận là nữ nhi không được ở trong chùa nên ở ngôi nhà trúc của Vô Trần.
Chương 2 : Hằng ngày (1)
Sáng sớm tinh mơ mở cửa lớn ra , Vô Trần cầm cây chổi bắt đầu quét lá rụng trước sân chùa
Từ xa có bóng hồng nhạt đang chạy tới ,trên tay là hai xiên hồ lô ngào đường đo đỏ ngon mắt
” Tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng ta có món ngon cho ngươi nè !” người đó chạy tới trước mặt Vô Trần dơ lên hai xâu kẹo hồ lô tươi cười nhìn Vô Trần ý bảo mau cùng nàng ăn a
” Ai di đà phật, thí chủ tiểu tăng không ăn ngoại vật” nói thế nhưng nhìn xâu kẹo lạ mắt cũng thèm mà
” Ớ, ta vất vả sáng sớm chạy đi mua cho tiểu hòa thượng mà ngươi không ăn sao ” Tiểu Linh bất mãn mân miệng
“Đa tạ thí chủ, tiểu tăng không có phúc hưởng ” Vô Trần cúi đầu giọng tiếc nuối
” Ngươi không ăn vậy ta ăn” Tiểu Linh cầm một xâu kẹo ăn
” Ngon lắm a, ngọt ngọt giòn tan ” Tiểu Linh nhìn tiểu hòa thượng đã thèm kia nhưng vẫn cứng rắn không ăn liền bất mãn sau đó đưa trước mặt Vô Trần
” Ngươi ăn a, bản quận chúa ra lệnh ngươi ăn” nàng cứng rắn ép buộc , tiểu hòa thượng cứu nàng bển nàng cũng muốn tiểu hòa thượng được ăn món ngon a, món này nàng rất thích, thích lắm á
” Vậy…đa tạ thí chủ ” Vô Trần cầm lấy xiên hồ lô cắn một miếng sau đó nhai vài cái mắt sáng lên lại cắn thêm mấy miếng nữa
” Ngon không? ” Tiểu Linh nhìn Vô Trần thăm dò
” Tiểu Quận chúa, ngon lắm!” Vô Trần gật đầu lia lịa , dù gì cũng chỉ mới là đứa trẻ ai mà không thích chứ lại nói từ nhỏ đã mồ côi được sư phụ cứu về chùa chăm sóc hằng ngày chỉ có ở trong chùa làm gì biết đến mấy món này
” Vậy lần sau ta mang cho ngươi tiếp a” Tiểu Linh vui vẻ nhìn Vô Trần
” Đa tạ quận chúa, ta không cần đâu ” Vô Trần lắc đầu phản đối
” Ưm, ta phải về rồi phụ thân chỉ cho ta chơi một lát thôi, mai gặp lại a tiểu hòa thượng ” Tiểu Linh nhì trời đã sáng bẳn liền vội vàng nói với Vô Trần rồi chạy đi
” Thí chủ đi thong thả” chào tạm biệt Tiểu Linh tiểu hòa thượng tiếp tục quét sân đầy lá
Chương 3 : Hằng ngày (2)
Ngày tiếp theo cúng giờ ấy, tiểu hòa thượng lại quét chùa mà tiểu quận chúa lại mang kẹo hồ lô cho tiểu hòa thượng
Ngày qua ngày lại như thế cũng đã được một tháng,sau khi ăn xong kẹo hồ lô tiểu Linh sáp lại gần Vô Trần
” Ngươi không nhàm chán sao tiểu hòa thượng? ” Tiểu Linh chán ngán nhìn đống lá rơi trước sân chùa
” Đây là chức trách của tiểu tăng , tiểu tăng không nhàm chán” Vô Trần lắc đầu tiếp tục quét lá bồ đề
” Hay là ngươi đi chơi với ta đi tiểu hòa thượng, ngoài kia có nhiều trò chơi lắm ” tiểu Linh lôi kéo
” Đa tạ quận chúa, tiểu tăng còn phải đọc kinh thư không thể bồi quận chúa “Vô Trần kiên quyết không đi mặc cho tiểu Linh lôi kéo
Thấy mãi mà tiểu hòa thượng vẫn không đi ,tiểu Linh giận dỗi chào tạm biệt Vô Trần rồi về sớm hơn mọi ngày
Ngày mai lại như vậy, lần này tiểu Linh đặc biệt vui vẻ chạy tới đợi tiểu hòa thượng quét xong liền lôi kéo sang một bên tiểu hòa thượng ngồi ghế đá tiểu Linh lên trước mấy bước vui vẻ nhìn Vô Trần
” Ta mới học được một điệu múa ,ta múa cho ngươi xem nhé!” sau đó Tiểu Linh múa còn Vô Trần đọc kinh thư
Ngày ngày như thế tiếp mãi
“””””””””””6 năm sau
Quận chúa Tiểu Linh càng ngày càng xinh đẹp động lòng người còn tiểu hòa thượng Vô Trần pháp lực ngày càng cao thâm
Hôm nay cũng đưa hồ lô đến cho Vô Trần
” Đa tạ quận chúa, bần tăng không còn là trẻ con nữa ” chắp hai tay né sang một bên
” Thế ngươi không ăn vậy ta ăn đó ” Tiểu Linh giả vờ đưa kẹo hồ lô lên miệng
” Khụ…quận chúa đã ban tặng làm sao bần tăng có thể chối từ, đa tạ quận chúa ” Vô Trần mất tự nhiên lại hoảng hốt khi nhìn Tiểu Linh định ăn hồ lô, đỏ mặt nhận lấy ăn ngon lành
” Haha, đồ ngốc ” Tiểu Linh cười khúc khích nhìn Vô Trần đỏ mặt ăn hồ lô
Tưởng chừng những ngày yên bình trôi qua nào ngờ sau khi múa xong Tiểu Linh chạy tới chỗ Vô Trần
” Tiểu hòa thượng, ta đã lớn” Tiểu Linh e thẹn nhìn Vô Trần
” Quận chúa đã trưởng thành ” Vô Trần gật đầu sau đó đọ kinh tiếp
” Trần, ngươi nhớ lời hứa lúc nhỏ không rằng khi trưởng thành ta sẽ thành thân với ngươi ” đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng nói trong đó có mong chờ có thấp thỏm
” A di đà phật, bần tăng là người xuất gia không thể nạp thê thiếp ” Vô Trần không cảm xúc nhìn Tiểu Linh sau đó quay lưng đi
Nhìn bóng dáng đang khuất dần của Vô Trần, Tiểu Linh nước mắt đẫm má ” Tại sao, tại sao a, ta yêu ngươi mà Trần” Nàng nỉ non sau đó vuốt nước mắt chạy về nhà
Sau đó một thời gian không ai thấy nàng lên núi kiếm Vô Trần nữa, có nhiều người thắc mắc nhưng Vô Trần đều không nói gì chỉ bỏ đi.
Chương 4 : Ngươi có thích ta không?
“””””””3 tháng sau
Phụ thân nàng vẻ mặt lo lắng vì hạnh phúc của nữ nhi mà tìm đến đại sư mong muốn tác hợp cho nàng cùng Vô Trần nhưng đại sư chỉ chắp tay nói
” Vô Trần thân là phật sống chốn cửa phật không thể vì nữ nhi tình trường mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ ”
Sau đó phất tay áo bỏ đi
Tiểu Linh mặc bạch y tiến tới không còn vui vẻ như mọi ngày mà là trầm tĩnh man mác buồn tìm Vô Trần
” Hòa thượng ta có việc muốn hỏi ngươi” Tiểu Linh nhìn Vô Trần trước mặt
” Mời đi theo bần tăng ” sau đó dẫn đường đi ra sau ngôi nhà trúc đứng bên dòng sông
” Quận chúa có gì muốn hỏi bần tăng ” Vô Trần không mặn không nhạt tay cầm phật châu nhìn nàng
” Vô Trần ngươi có thích ta không? ” tiểu Linh mong chờ nhìn Vô Trần, ước mơ lại khao khát kèm theo nỗi buồn
” Sao vậy ?” Vô Trần không trả lời tiểu Linh mà hỏi ngược lại
” Ngươi trả lời ta đi, ngươi thích ta sao ?” tiểu Linh cố chấp nhìn Vô Trần
” A di đà phật, bần tăng là người xuất gia không thể nạp thê thiếp ” quay lưng ngược lại với tiểu Linh để tránh nhìn thấy nàng ni thương Vô Trần trả lời
” Chẳng phải ngươi nói người xuất gia không thể nói dối sao? Vậy hẹn ước lúc nhỏ thì sao?” Tiểu Linh đẫm nước mắt nhìn Vô Trần
” Ai di đà phật” đáp lại lời của nàng là một câu niệm
” Ngươi có thích ta không?” tiểu Linh cố chấp nhìn Vô Trần chứa đầy mong đợi
“…” Vô Trần im lặng
” Trần, xin ngươi hãy cưới ta đi, được không!?” nàng ôm tim mình nước mắt rơi lã chả cầu xin
Chờ đợi chỉ là bóng lưng lạnh lẽo của Vô Trần, tiểu Linh đau lòng tuyệt vọng nhìn Vô Trần
” Ta biết rồi”
Sau đó phụ thân nàng đi ra định đem theo nàng nhưng nàng nhất quyết ở bên Vô Trần không chịu đi
” Thí chủ, nam nữ thụ thụ bất thân , mời quận chúa về cho” sau đó xoay lưng đi về phòng của mình
” Hòa thượng, ta thích ngươi “
Đáp lại là bóng lưng kiên quyết của hòa thượng
Quận chúa đau lòng bước đi cùng phụ thân, về sau không ai còn thấy nàng tìm đến cửa nữa
Tu vi của Vô Trần ngày càng cao, bây giờ đã là tầng cuối cùng sắp đạt thành chín quả
Đang tụng kinh thì nghe tin dữ làm rơi gõ mõ theo sư đệ đến ngôi nhà trúc sau núi ở đó có sư phụ đang đứng
Nhìn người con gái thân mặc giá y đỏ sẫm đang nằm trên giường an tĩnh không còn hơi thở, Vô Trần như không dám tin trừng mắt nhìn chằm chằm
” Ta không tin, đây chỉ là trò đùa đúng không, tại sao lại chết, nàng tại sao lại chết được chứ !?” Vô Trần quỳ gối bên giường nắm chặt ta nàng
Về âu như biết điều gì, Vô Trần quay đầu nhìn sư phụ của mình
” Quận chúa… tại sao lại chết?”
” Ai di đà phật, thái tử nhìn trúng quận chúa muốn nạp nàng làm thiếp quận chúa không nguyện thái tử bạo ngược, đáng thương cho quận chúa ,hazzz” đau lòng nhìn quận chúa
Nhớ lại thời gian trước, nàng đôi mắt u buồn tìm đến hắn nhớ lại lời nàng nói hắn ôm ngực ngã quỵ xuống
” Là ta hại chết nàng ấy, là tại ta hại chết nàng ấy, là tại ta… ” Vô Trần tự trách lẩm nhẩm
” Cái gì mà phật pháp, cái gì mà cứu độ thế nhân, người mà ta yêu nhất còn không bảo vệ được ,ta còn tu hành làm gì chứ ?” giữa trán Vô Trần xuất hiện chu sa đỏ thẫm như máu
” Trời xanh đã từ bỏ ta,
ta nguyện thành ma! ” Vô Trần hét lớn đôi mắt từ màu đen chuyển sang đỏ đậm thị huyết sau đó bỏ đi
Đại sư nhìn theo lắc đầu .
Chương 5 : Phật không độ nàng thì để ta!
Dồn nén sự đau khổ, âu náy tự trách hối hận, tiếc nuối lại
Sau khi thăm dò được hôm nay thái tử tới Thanh Nguyệt Lâu ,Vô Trần âm thầm thay hắc y tay cầm trường kiếm vừa mua ở chợ kiếm khí khá là sắc bén
Với võ công hiện tại ít ai có thể là đối thủ của hắn nên hắn thành công vượt qua các tầng lớp bảo vệ mà không bị ai phát hiện
Dạo quanh tầng một thanh lâu không tìm thấy mục tiêu nên hắn dạo lên tầng hai ngay phòng đầu tiên phía đông có tiếng ca hát vui đùa rất nhộn nhịp hắn lách người lên xà nhà nhìn vào
Trên bệ cao nhất một bạch y tay trái một mĩ nhân bóc nho tay trái một diễm cơ đang rót rượu cho thái tử
Dám hại chết nàng lại còn ở đây an lạc vui vẻ, đáng chết đất nước này không cần kẻ vô dụng như vậy
Hắn âm hiểm nhìn thái tử đang say sưa ngắm các ca kĩ đang nhảy múa rồi nhẹ nhàng di chuyển đến giữa nhà hắn nhảy xuống trước mặt thái tử
Mọi người bất ngờ, các cưỡi dừng mọi hoạt động hai mĩ nhân kia đều giật mình ngã xuống đất
Vị thái tử cũng giật mình không kém sau khi định thần thì nghiêm mặt đứng lên
” Ngươi chính là thái tử ” Vô Trần tỏa sát khí nhìn thái tử làm thái tử sợ hãi nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh
” Hòa thượng từ đâu tới, bản thái tử…..” chưa kịp để thái tử nói hết câu một kiếm đã đâm xuyên cổ mâu văng tung tóe có lên mặt Vô Trần càng thêm mĩ lệ hạt chu sa giữa trán sau khi thành ma càng đỏ thêm diễm lệ nhìn hắn bây giờ chả khác gì tu la địa ngục đòi mạng mà mạng hắn đòi là mạng thái tử đã đạt được đây
” Nếu Phật không độ nàng thì để ta ” Vô Trần lạnh lẽo phun ra một câu rồi rút kiếm ra
Mọi người bây giờ mới sực tỉnh ,ca kĩ la hét ầm ĩ chạy trốn thị vệ bốn phía lao vòng nhưng chỉ thấy bóng hắc y nhân lướt qua không bắt được người
Sau khi giết thái tử, Vô Trần trở về nhà trúc ngồi cạnh Tiểu Linh nắm chặt tay nàng
” Quận chúa, ta còn có lời chưa nói với nàng : ta yêu nàng, rất yêu nàng …” nhưng bây giờ còn kịp sao, lời nói đã dấu hơn 6 năm cuối cùng cũng nói ra được nhưng người còn đâu
” Tiểu Linh…” Vô Trần nỉ non tên nàng sau đó chuẩn bị dàn thiêu
Một mồi lửa tiễn đưa người hắn yêu nhất ôm hũ tro cốt của nàng hắn đi ra sau nhà trúc nơi nàng thường đến ở đây nàng đã gieo rất nhiều hoa bỉ ngạn bây giờ đỏ rực rỡ một vùng
Màu đỏ diễm lệ bắt mắt giữa rừng đỏ một cây bồ đề cổ thụ sừng sững đứng đó lá xanh miết đón ánh Mặt Trời
Hắn tiến tới phiến đá dưới gốc cây, nơi đây là nơi nàng thích tới nhất
Mỗi lần đến nàng đều đem theo 1 hạt giống hoa bỉ ngạn gieo trồng sau đó leo lên cây bồ đề ngắm nhìn thành quả
Hắn ngơ ngẩn ngồi dưới gốc bồ đề văng vẳng trong gió có tiếng của nàng treo trẻo mang theo tiếng cười đang gọi hắn
” Tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng “
” Tiểu hòa thượng, ngươi không chán sao ?”
” Tiểu hòa thượng, ngươi ngày ngày quét lá rất nhàm chán đó “
” Tiểu hòa thượng, ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ ta liền lần sau mang cho ngươi đùi gà ngon lắm đó”
” Ngươi thật ngốc”
” Tiểu hòa thượng, ngươi đi chơi với ta đi”
” Tiểu hòa thượng ngươi nhìn xem hạt giống ta gieo đã mọc lên cây rồi này “
” Hòa thượng, ta có đẹp không? ”
” Hòa thượng , ngươi thích ta sao?”
” Hòa thượng , xin ngươi hãy cưới ta đi”
” Hòa thượng, có lẽ đây là lần cuối cùng ta đến đây, vĩnh biệt ngươi “
” Tiểu hòa thượng ~
” Hòa thượng ~
Phía xa gần ngôi nhà trúc, đại sư và một sư đệ đang đứng nhìn Vô Trần
” Oan nghiệt ” đại sư chấp tay lắc đầu đau lòng
” Sư huynh làm sao vậy?” sư đệ lo lắng nhìn sư phụ mình
” Azzzz…cái chết của quận chúa sư huynh con mang theo tự trách đã nhập vào tâm ma ” đại sư đau lòng nhìn đồ đen của mình
” Vậy… vậy phải làm sao đây!?, sư phụ người cứu sư huynh đi ” Sư đệ lo lắng nói
” Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma. Phải xem tạo hóa của nó thôi… A di đà phật ” sau đó bỏ đi cùng sư đệ
Còn bên đây, Vô Trần ôm hũ tro cốt ngồi thiền trong đầu chỉ chứa hình ảnh quận chúa
Chương 6 : Gặp lại ” chia ly ( Hoàn )
Trên đường hoàng tuyền lối rẽ khác với cầu nại hà bên kia có một người đạo trưởng đang dẫn theo một hồn ma tiến về phía trước
” Đạo trưởng, đạo trưởng cầu xin người cho ta ít thời gian ta muốn gặp lại chàng, cầu xin đạo trưởng,cầu xin ” hồn ma quỳ xuống dập dầu van xin
” Hà cớ gì vướng bận trần gian, ngươi đã không có duyên với hắn thì nên buông ta thôi ” đạo trưởng quạt lại nhìn hồn ma kia thanh lãnh nói
” Ta không thể quên chàng, cầu xin đạo trưởng ” hồn ma tiếp tục van xin nước mắt đầm đìa đau khổ
” Nhưng ta đây đang độ ngươi ” đạo trưởng bình tĩnh nói
” Cầu xin người, ta không cần người độ ta, ta chỉ cần gặp lại chàng thêm lần nữa cầu xin người ” hồn ma dập đầu cầu xin
Đạo trưởng thở dài một tiếng, quăng đến dưới chân hồn ma một bình dược
” Trong đây có 1 viên ngươi chỉ có thể trở về 1 tiếng sau đó ngươi sẽ phải chịu đau thương khôn cùng, ngươi nguyện ý sao?”
” Ta nguyện ý” hồn ma cầm bình dược dập đầu cảm tạ tu chân giả rồi nuốt một viên vào sau đó chạy đi tìm về chốn trần gian
” Hazzz, đau vì tình là cái đau nhất ” thở dài sau đó bỏ đi
Thì ra hồn ma kia là Tiểu Linh, sau khi nàng chết không phải hắc bạch vô thường đến thu nhận mà là một người tu chân giả dẫn nàng đi bảo rằng nàng oán niệm với trần thế quá sâu cần có người độ kiếp mới có thể đầu thai sang kiếp tiếp theo
Nghe đến đó nàng lại nhớ đến tình cảnh hôm đó
Sau khi từ biệt Vô Trần, nàng quay về nhà đóng cửa phòng tự nhốt mình sau đó trước ngày nạp thiếp thái tử uống rượu say mò đến phòng nàng bảo muốn động phòng trước sau đó đã cướp đi sự trong sạch của nàng, ôm một nỗi uất hận nàng treo lụa trắng ba tấc nuốt nước mắt treo mình lên
Điều nàng hối tiếc nhất là không gặp được Vô Trần lần cuối chào tạm biệt
” Tiểu hòa thượng” sau lưng Tiểu Linh đang lơ lửng trên những đóa hoa bỉ ngạn khẽ gọi
Mở mắt không tin nổi nhìn nàng phía sau
” Huynh có yêu ta không ?” nàng hỏi hắn
” Yêu, rất yêu ” hắn nhìn chằm chằm nàng như là sợ mất nàng vậy
” Ta cũng yêu chàng ”
” Tiểu hòa thượng ” nàng lao đến ôm lấy hắn , hắn siết chặt nàng vào lòng, thật chặt thật chặt nhưng bóng nàng đang mờ dần hắn lo lắng ôm chặt hơn nữa nhưng vẫn không thể níu giữ nàng lại
Trước khi tan biến hắn nghe được nàng nói
” Tiểu hòa thượng, tạm biệt chàng”
Một giọt nước mắt rơi trên mu tay hắn ,hắn mím môi nhắm mắt ngăn lại giọt nước mắt đã sắp tràn mi
” Vĩnh biệt “.
+++++++++Hoàn+++++++++
Phần 2 Chương 1
Sau khi nàng mất, hắn nhập tâm ma không lâu sau vì áy náy hắn trong một lần độ khí bị tẩu hỏa nhập ma mà chết
“””””” Kiếp sau ” 1000 năm sau “”””””””””””
” Vô Trần, từ nay con phụ trách quét lá sau vườn bỉ ngạn nhé ! ” lão hào thượng từ ái nhìn Vô Trần
” Vâng, sư phụ !”yên lặng lấy chổi ra sân sau vườn quét tước
” Lá sân lâu ngày không quét nhiều quá !” tự cảm khái một câu sau đó Vô Trần chăm chỉ quét tước
Đến dưới gốc bồ đề, Vô Trần ngẩng đầu lên
” Đại hòa thượng, ngươi có thể thấy ta sao ?” trên cây là một cô nhóc váy đỏ đang nhúng nhảy chân mỉm cười tinh nghịch nhìn Vô Trần
” Ai di đà phật, thí chủ tại sao lại ở đây ?” hắn nhớ rõ phật môn không cho phép nữ nhân bước vào mà
” Haha, ta đâu phải người a!” nữ quỷ vẫn vô tư nhảy chân
” Thí chủ là yêu !?” hắn có nghe nói về yêu nhân và ma nhưng trong phật tự làm sao có yêu nhân được
” Không phải, ta là quỷ a! Ta sống ở đây cả ngàn năm rồi !” tinh nghịch vặt một chiếc lá thổi a thổi ta thổi
” Thí chủ tên họ là gì, cớ sao vất vưởng nơi trần thế mà không siêu thoát!? ”
” Ta cũng không biết, ta đã sớm quên tên họ mình là gì rồi lại không nhớ vì sao ta lại ở đây, chỉ là…có cái gì đó vướng bận ở đây ta không thể đi được ” nàng buồn rầu nghĩ lại nàng thật cô độc
” Hóa ra là vậy ” cảm thán xong Vô Trần tiếp tục quét sân vườn
Từ đó luôn luôn có một nữ quỷ sau đuôi Vô Trần
Phần 2 Chương 2 : Vô đề
Sáng sớm một ngày đẹp trời , chuông chùa ngân vang
” Đại hòa thượng ”
” Đại hòa thượng “
” Đại hòa thượng , tại sao huynh không để ý đến ta !?” nàng lách người hiện ra trước mắt hòa thượng đang tụng kinh
” Bần tăng đã nhập phật môn, yêu hận như không, trong lòng chỉ có chúng sinh ” bình thản nhẹ trả lời
” Huynh nói huynh yêu chúng sinh ,vậy ta cũng là chúng sinh mà vậy huynh có yêu ta không ?” nàng nghịch ngợm nhìn đại hòa thượng đang tụng kinh
” …có ” * đỏ mặt *
” Hahaha…huynh đỏ mặt rồi ” nàng che miệng cười khúc khích
” Sư phụ ,đệ tử trong lòng có điều hổ thẹn !” Vô Trần quỳ dưới gối bồ đề chắp tay nhắm mắt cúi đầu xin chỉ giảng
” Phật đã dạy tất cả chỉ là hư vô , ái hận sân si ( yêu ghét giận si mê ) tất cả cũng chỉ là hư vô , Vô Trần con nên độ hóa cô ta ” giọng đại sư hòa nhã trầm ổn giảng dạy cho đệ tử của mình
” Đệ tử …”
“””””” chiều hôm đó “”””
Vẫn như mọi lần , Vô Trần cầm chổi ra sau sân vườn quét lá , nữ quỷ cũng chạy theo
” Đại hòa thượng cùng ta ra sau núi ngắm mặt trời lặn nhé ,coi như là…làn cuối cùng ta đến thiếu lâm” nàng không còn tinh nghịch vui vẻ như ngày trước
Ánh mắt nàng đau thương mong đợi, còn chờ gì nữa chứ đã chu du ở đây ngàn năm rồi sớm đã không còn gì thú vị nữa nên buông thôi
” …được ” Vô Trần cũng nghĩ đây có lẽ là lần cuối cùng nên cũng chấp nhận ra sau núi cùng nữ quỷ
Hai người ngồi trên cành cây bồ đề cùng yên lặng ngắm hoàng hôn
Ánh nắng chiều tà chiếu rọi nhân gian ,ánh hoàng hôn ấm áp đo đỏ sưởi ấm lòng người thật đẹp ,thật luyến tiếc nhưng…..
” Mặt Trời lặn rồi…” nữ quỷ cảm thán
” …” Vô Trần quay đầu nhìn nữ quỷ rất nhanh lại nhìn về phía mặt trời sắp lấp sau núi
” Ta ở trần thế đã ngàn năm, sớm đã được chứng kiến bao cảnh rất phồn hoa , cũng không còn xa lạ với những đau khổ chốn hồng trần ,huynh độ cho ta đi ” nàng thấp giọng nói như là luyến tiếc lại như buông bỏ
” Bần tăng ” Vô Trần im lặng nhìn nàng
” haha,huynh không nỡ độ hóa ta sao ? Vậy thì… Để ta độ cho huynh nhé !” nàng mỉm cười nhìn đại hòa thượng
Ở đâu một cơn gió tới quấn theo cánh hoa bỉ ngạn đỏ rực rỡ quấn lấy nữ quỷ lại vô tình lấn át tiếng nói của đại hòa thượng
” Không !Hồng Diệp !” đại hòa thượng vươn tay muốn níu giữ nữ quỷ nhưng nàng đã tan biến theo cánh hoa bỉ ngạn bỏ lại cho đại hòa thượng một cơn gió hiu quạnh lạnh lẽo.
Phần 2 Chương 3 : Vô đề
” Ta là trường sinh, trường sinh trong trường sinh bất lão ” một nữ tử tóc trắng vận bạch y đi ra đầu cầu ngắm nhìn hoa sen dưới hồ ” rất đẹp “
” tinh tang ” tinh tang ”
Chuông gió vang lên hai tiếng ?
Nữ tử bạch y xoay đầu nhìn về phòng ốc phía sau nơi bày bàn gỗ 5 cái ,ghế không có mà thay vào đó là đệm mềm
” Có khách sao? Đi tiếp đón thôi không biết lại là người có câu chuyện ra sao nhỉ !?”
Trên dòng sông muôn loài sen nở rộ thêm hoa đăng chiếu sáng rất đẹp, ở đây không gió không dòng chảy nên tất cả hoa đăng đều nằm im rải rác quanh hồ nơi đây còn gọi là hồ Nhật Nguyệt
Chính giữa hồ là một phòng ốc được làm từ cây bồ đề và mấy loại dây leo tự nhiên , rất ít người đến đây mà mỗi người khi đến đây đều có nỗi lòng
” Hôm nay tự dưng lại có hòa thượng tới a, hảo thú vị ” nữ tử bạch y nhẹ mỉm cười
Thuyền cập đầu cầu, hào thượng bước đi vào hai tay chắp lại cầm chuỗi hạt niệm niệm
Nữ tử bạch y bước ra nhìn hòa thượng ngồi đó cảm thấy rất quen lại lạ lẫm xen chút vị đau lòng
Thấy bà chủ đi ra , hóa thượng cũng không thèm nhìn lên chỉ nhẹ giọng gọi món
” Chủ quán mang rượu ra đây ”
Phục hồi tinh thần, nữ tử bạch y cười nhẹ
” Haha, hòa thượng cũng biết uống rượu sao? “
Đợi một lúc nữ tử bạch y đem đến một bình rượu cùng một chén
Cứ nghĩ uống rượu vào sẽ quên được nàng nhưng càng uống hình ảnh của nàng lại càng in đậm trong tâm trí của hòa thượng
Một chén lại một chén, uống đến say bí tỷ không biết mây gió ra sao nhưng nỗi nhớ nàng vẫn không hề vơi tý nào ngược lại còn tăng thêm
Nhìn thấy hòa thượng như vậy nữ tử bạch y cũng thấy đau thay hắn
Đến khi hòa thượng gục xuống nàng có lòng tốt muốn giải bớt rượu trong người hòa thượng lại phát hiện có khối kí ức đang tràn vào mình sau đó nữ tử bạch y lùi lại tóc trắng cũng hóa đen bóng mượt mà
Không thể tin, đau khổ lưu luyến đan xen mà lùi lại hai bước
Hòa thượng tỉnh rượu đứng lên
Nàng thăm dò
” Hòa thượng, ngươi có biết Hồng Điệp không?”
” Thí chủ đang tìm người sao ? Bần tăng chưa từng quen ai tên Hồng Điệp ” hòa thượng đứng lên trả tiền rượu sau đó bước ra thuyền tao nhã quay đầu đi
Lại là bóng lưng năm ấy , cô độc làm sao đau khổ làm sao muốn níu giữ nhưng lại sợ muốn tìm kiếm nhưng lại hãi
Sợ…nếu níu giữ thì chàng sẽ không có công danh đúng với thực lực cũng sợ chàng ghét bỏ ta không để chàng yêu chúng sinh
Lạ hãi…hãi hùng khi biết chàng không yêu ta mà do ta tự đa tình
Nỗi đau này lớn quá ta gánh không nổi…
Đau khổ bi ai gục ngã xuống ôm lấy trái tim đang đau nhói bi hận mà khóc thê lương làm sao ,buồn cười biết bao
Một nữ tử tuyệt sắc xứng đáng có được hạnh phúc mình mong muốn lại chờ không được người cởi áo cà sa…
“”””””””””” hoàn phần 2 “”””””””””
Phần 3 ” Chương 1 : Ngàn năm chờ đợi một tình duyên
Hoán hoán đổi đổi bi ai chờ đợi một người cố nhân
Nhưng…
Cố nhân? Cố nhân là ai ? sao tao lại phải chờ đợi ,chờ đợi cái gì chờ đợi vì gì điều gì ?
Ta không biết, không ai biết, cứ thế mà chờ cứ thế mà đợi nhân duyên từng kiếp từng từng kiếp trôi qua
” Ngàn năm luân chuyển thành người không gặp được cố nhân ,ngươi có muốn hoán đổi thành linh vật ? ” cũng là tiếc thương cho người si tình này nên mới đặt cách cho nàng ta một lần vậy
” Đa tạ Diêm Vương, ta nghĩ … Xin làm một hồ ly nhỏ đi ” nàng cúi đầu suy nghĩ rồi lên tiếng
” Được…lần luân chuyển này ta sẽ giúp ngươi ” Diêm Vương vuốt chòm râu dài của mình gật đầu
” Đa tạ ” mỉm cười sau đó quay gót bước đi
Sông Nại Hà hai bờ đỏ rực
Nước Vong Xuyên trôi chảy về đâu ?
Không biết lần này là lần thứ mấy ta uống canh Mạnh Bà , cũng chỉ là một bát canh sau có thể quên đi được
Nếu quên được… Sao còn đi tìm ?
Nước Tây Lạp trên núi Thanh Thúy
Trong rừng cây rậm rạp ,một hồ ly nhỏ trắng muốt đang cố gắng chạy nhanh về phía trước
” Hà cớ gì phải giết ta, ta và ngươi không thù không oán ” hồ ly vừa chạy vừa hỏi
Rốt cuộc nàng đã làm gì mà con sói này đuổi tận diết tuyệt nàng chứ, nàng ở trong sơn động tu luyện ngàn năm chỉ chờ đến ngày tu thành chín quả
Chỉ vì chủ quan nghĩ vài ngày sau sẽ thành quả nên mới mò ra khỏi động đi chơi ai dè gặp phải tên sói sám chết tiệt này
Lý do vì sao hắn muốn giết nàng, nàng không biết cố gắng hỏi nhưng đổi lại chỉ là
” Hừ, một con hồ ly nhỏ như ngươi mà dám cùng ta tranh tu sao ? Ngươi chết đi ” sói sám hung dữ chạy lên phía trước
Móng vuốt sắc nhọn đam qua da thịt máu tươi ồ ạt rơi xuống, đau đau quá so ta lại xui xẻo dữ vậy nè
Không được, ta không thể chết ở đây được ngàn năm qua ta đã cố gắng rất nhiều ,ta không thể bỏ cuộc
Cố gắng lê lết thân xác bị thương nặng nề tiến về phía trước
” Ngươi muốn chạy sao? Mơ đi ,ta sẽ tiễn ngươi đoạn cuối ” sói sám dơ móng vuốt sắc nhọn của mình lên ” có người, không tốt”
” Xem như người may mắn” nói xong chạy đi sâu vào rừng
Nàng biết vì sao sói sám chạy đi, vì có người đang tiến về phía này ,con người rất ghét sói cho nên họ sẽ không tha nếu bắt gặp chúng nó ,xem ra nàng thoát được một mạng rồi
Lê thân xác máu me về gốc cây sát đó, nằm xuống nghỉ ngơi tính chữa trị nhưng mệt quá lại thiếp đi
Gần đó một đại hòa thượng gánh một bó củi đi đến thấy cọ cáo nhỏ bị thương như vậy thì cúi xuống xem xét
” Thật đáng thương, con cáo nhỏ này có lẽ nên đem về chữa trị ” nói xong ôm cáo nhỏ lên đưa về nhà chùa .
Phần 3 Chương 2 : Được cứu
Hai ngày sau :
” Ngươi tỉnh rồi hả? May mạng ngươi lớn đấy ” đại hòa thượng bưng một bát thuốc đẩy cửa bước vào
Cáo nhỏ đã tỉnh đang nằm trên giường của mình mở to mắt ngạc nhiên nhìn người mới bước vào
” a hảo đẹp trai nha! Nhưng mà lại là hòa thượng chẹp chẹp ” cáo nhỏ suy nghĩ
” Ngươi nằm im đó đi, đây là thuốc ta mới hái về chỉ cần mỗi ngày đắp ba lần sau một tuần vết thương của ngươi sẽ khỏi ” không biết con cáo này có nghe hiểu được lời mình nói hay không nhưng đại hòa thượng vẫn nói
” Đại hòa thượng này , thú vị thật ” nhìn nhìn đôi tay đang gỡ băng gạc quanh thân nàng nghĩ nghĩ ” May là bây giờ mình là cáo chưa tu được thành người nếu không thì…mất mặt lắm ” con cáo nhỏ nào đó cứ thế đỏ mặt nghĩ mặc dù chả ai thấy được nó đỏ mặt “_”!
” Được rồi, đi ăn cơm thôi” đại hòa thượng đi xuống bếp bưng hai bát mì chay lên
” Chắc ngươi ăn được đồ ăn con người đi ” đại hòa thượng không chắc lắm nhìn tiểu hồ ly
” Ngu ngốc, ta ăn được a ! ta là hồ ly ngàn năm không giống mấy con cáo nhỏ kia ăn thịt gà sống thật ghê ”
Đẩy bát mì chay đến trước mặt tiểu hồ ly, hai người ăn ngon lành
Cứ thế ngày qua ngày tiểu hồ ly và đại hòa thượng cứ ta đắp thuốc cho ngươi , ngươi lại nhìn ta đỏ mặt
Rồi ngươi một chén mì ta một chén mì ăn đến là no nê
Sau đó lại đưa tiểu hồ ly đi tụng kinh , ngồi thiền
Một tuần qua nhanh, vết thương trên người đã lành cảm nhận được mình sắp chuyển hóa thành người tiểu hồ ly lặng lẽ bỏ ra sau núi
Ngồi xếp bằng tụ khí nguyện hóa thành người
Một lớp màng trắng lấp lánh bao quanh thân tiểu hồ ly
Ước chừng một canh giờ sau màng trắng kia nhạt dần rồi tan biến để lộ ra một cô nương bạch y tuyệt trần
Khuôn mặt nhỏ nhắn làn da trắng muốt không tỳ vết đôi mắt to tròn long lanh đôi môi hồng hào nhỏ nhắn
Nổi bật hơn là có đôi tai cáo hai bên đầu và mái tóc trắng tinh, không phải bạc trắng của người già kà là bạc trắng như cước chỉ
” Haha, ta cuối cùng cũng hóa thành hình người rồi ” vui vẻ nhảy lên sau đó âm trầm suy nghĩ
“Không thể để hình dạng này đi gặp đại hòa thượng như vậy sẽ hù chết người ta mất , a mình có thể biến đổi mà ”
Sau đó từ một nữ tử bạch y biến thành một tiểu cô nương hồng y đỏ rực đầy sức sống, mái tóc màu đen buộc lên cao treo lên hai chiếc chuông bạc nhỏ khi đi có thể nghe tiếng chuông nhỏ vang lên trong gió rất vui tai .
Phần 3 Chương 3 : Kết thúc một tiền kiếp
Sau khi hóa thành người, nàng chạy về ngôi chùa nhưng không thể vào bởi phật quang ngăn cản những yêu vật như nàng
” Bây giờ phải làm sao , không tự vào được vậy thì chỉ có cách nhờ đại hòa thượng đưa vào a nhưng…nếu bây giờ mình chạy ra kêu hắn đưa vào chắc chắn năm không chịu đâu a, vậy phải làm sao làm sao bây giờ, lần trước là do mình bị thương nên mới …a có cách rồi ”
Nàng quay lưng chạy ra sau núi nơi lần trước gặp đại hòa thượng đến gốc cây tự tạo vết thương
” Đại hòa thượng sau khi ngồi thiền xong nếu không thấy mình chắc chắn sẽ đi tìm , lúc đó thấy một người bị thương chắc chắn hắn sẽ không ngần ngại đưa mình về chùa cứu trị ”
Đúng như suy đoán của tiểu hồ ly đại hòa thượng sau khi ngồi thiền xong nhìn sang không thấy bóng dáng tiểu hồ ly đâu thì đứng lên đi tìm sau khi chắc chắn tiểu hồ ly không có ở trong chùa thì lo lắng chạy ra sau núi đi tìm
Bắt gặp một tiểu cô nương bị thương đang nằm tựa vào cây ,đại hòa thượng tiến tới lay tỉnh nàng nhưng không được bèn cõng nàng lên vai chạy nhanh đưa về chùa chữa trị
Trong chùa bây giờ cũng chỉ có mỗi đại hòa thượng nên phải tự lo mọi việc, cũng đã một lần cứu tiểu hồ ly nên xem cũng có chút kinh nghiệm trị thương
Sau khi đã trị thương thế cho tiểu cô nương, đại hòa thượng lên tiếng không thể giữ thân phận nữ nhi trong chùa được mời nàng về nhà nhưng nàng không chịu ngày ngày bám theo đại hòa thượng nghe tụng kinh
Ngày ngày bám theo nhưng không hiệu quả, nàng giận dỗi bỏ đi xuống mũi qua một thôn trấn thấy cả trấn bị thiêu cháy nhận trong biển lửa đỏ rực nàng tiến lên xem xét chưa kịp nhìn kĩ thì thấy một bóng dáng đang lao về phía nàng , nàng nhảy lên tránh ra xa nhìn người kia
Là một lão sĩ tu chuyên môn bắt quái yêu, không tốt nàng chưa đủ linh lực không phải là đối thủ của hắn ta, chạy ngay thôi
” Yêu nhân hại người, ngươi muốn chạy đi đâu” tức giận gầm lên đuổi theo nàng đang chạy trốn
” Ta không có phóng hỏa giết người, ta chỉ đi ngang qua thôi ,ta vô tội ” nàng thật xui xẻo
” Hừ, yêu nghiệt lời ngươi nói có thể tin sao, yêu nghiệt thờ như nhau cả thôi ai mà không xấu xa” lão tu sĩ cầm phất trần trong tay đánh về phía nàng
Nàng không tránh thoát kịp bị một kích ngã xuống đất , hộc máu ra căm giận nhìn tu sĩ
” Yêu nhân bọn ta thì sao? Còn tốt hơn bọn tu sĩ các ngươi không phân biệt tốt xấu ” nàng ôm lấy ngực khó nhọc lên tiếng
” Bọn yêu nghiệt toàn hại người các ngươi chết đến nơi còn già miệng , chết đi” tụ phong lại một chưởng đáng tới thân hình nàng bay ra xa đau quá nàng còn chưa kịp gửi lời tạm biệt đến đại hòa thượng mà .
Phần 3 Chương 4 : Tiểu Bạch Ly , quay đầu là bờ !
Ngày ấy có thật là nàng đã ngọc nát hương tan cũng chỉ có mỗi mình lão tu sĩ và nàng biết
Thật ra, mọi chuyện có thể theo hướng khác mà…đúng không!?
Ngay lúc chưởng phong kia đánh vào nàng ,nàng nghĩ có lẽ số phận của nàng đã tận chỉ có điều nàng chưa gửi được lời chào đến chàng mà thôi
Mà có lẽ không cần đâu, chàng không quan tâm đến một tiểu hồ ly nhỏ bé như ta đâu trong mắt chàng chỉ có chúng sinh chỉ có phật mà thôi…có lẽ nên kết thúc tại đây
“””””””””””””2 năm sau “”””””””””””
Trên ghế hùng sư oai phong dương đôi cánh mạnh mẽ cao cao kia, một người đang xử lí đống việc trong bang
Một nữ hồng y đỏ thẫm quỷ mị làn da trắng nõn không tì vết mắt phượng yêu nghiệt mi tâm khẽ nhăn lại môi đỏ rượi khẽ nhếch miệng
” Gần đây hình như bang ta có hơi nhàn rỗi ” nàng giọng lảnh lót cất lên giữa phòng không người
” Chủ nhân có gì phân phó” một giọng nói băng lãnh vang lên tiếp đó là một hắc y nhân mang mặt nạ hắc điêu từ xà nhà nhảy xuống không một tiếng động
” Trong bang có mấy con cẩu không yên phận, ngươi hãy hảo hảo chiếu cố chúng đi ” nàng bất động thanh sắc nhẹ nói
” Vâng ” tiếp đó lui xuống nhảy lên xà nhà biến mất vô tung vô ảnh
” Cung chủ có một kẻ võ công cao cường xông vào tháng địa, bọn thuộc hạ vô năng ngăn chặn ” mở cửa ra một nam nhân vận hắc y chạy vào quỳ xuống cung kính bẩm báo
” Vô dụng, để hắn tiến đến đây để ta xem xem ai có gan tới bang Hắc Điểu gây hấn ” nàng hơi tức giận nhưng sau đó lại bình tĩnh lại thú vị nói
Thuộc hạ của nàng cũng không phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp, khằng định người này không dễ đối phó vừa hay dạo gần đây đang không coa chuyện gì làm đang cảm thấy nhàm chán thì có người đến mua vui
” Vâng ” tên đó lui ra sau một lúc dẫn theo một người vào rồi cung kính lui ra
Nhìn thấy người tới làm nàng kinh ngạc mở to mắt nhìn nhưng sau đó lại mỉm cười đầy yêu nghiệt từ ghế bước xuống đứng trước mặt người đó
” Haha, thật là thú vị ta còn tưởng là một cao nhân nào đến thăm hỏi ta thật không ngờ lại là một tên hòa thượng mặt trắng, ngươi đến địa bàn ta gây rối là có chuyện gì ?” nàng đánh giá người trước mắt
Người này khí chất không tồi , ngũ quan tuấn mĩ áo cà sa khoác lên người càng tôn lên vóc dáng cao gầy của hắn, đánh với nhiều người thế mà không nhiễm một hạt bụi không thở gấp là một cao thủ không thể chối bỏ ,nhưng…nàng ghét mấy kẻ không biết điều đến đây gây rối
” Bần tăng đến để độ cho thí chủ ” bình tĩnh để người trước mắt đánh giá,thần sắc không đổi ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng giọng đều đều vang lên
” Ngươi đến độ ta , ta đã làm gì sai mà ngươi lại muốn độ cho ta ” nàng cảm thấy thối hòa thượng này thật thú vị, miệng luôn mỉm cười tà mị
” Thời gian gần đây ta thấy thí chủ làm nhiều việc ác không thể vãn hồi , bẩn tăng đến là để độ cho thí chủ khỏi kiếp nạn ” vẫn bình tĩnh đối diện với nàng
” Haha, ta không thích ngươi độ ta , ta cũng không muốn ai độ cho ta, ta việc gì phải độ chứ ” nàng cười lớn nhìn chàng như một kẻ diễn trò
” Thí chủ quay đầu là bờ ” nghiêm túc nhìn nàng muốn nàng quay đầu
” Hahaha hahaha ngươi nói hay thật đấy, được rồi ta cảm thấy không có gì vui nữa ngươi cũng đến lúc nên chết rồi ” nàng tà mị cười lớn chín đuôi hồ lý vung ra bay về phía hào thượng móng tay sắc nhọn dài lớn vung lên
Cứ nghĩ hòa thượng sẽ đánh với nàng thật không ngờ hắn thế mà lại đứng yên đấy , hắn võ công cao cường đến thuộc hạ của nàng còn phải thối lui mà tại sao lại không phản kháng có lẽ thối hòa thượng này muốn tìm chết
Năm móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt bóp nát trái tim đang đập của hắn máu tưới văng lên mặt nàng càng thêm quỷ mị yêu nghiệt nàng sững sờ nhìn hắn ngã xuống đất
” Tiểu Bạch Ly , quay đầu là bờ !” hòa thượng còn chút hơi tàn gắng gượng nhìn nàng cất tiếng
” Tiểu Bạch Ly !?” từng hồi ức hai năm trước được tua lại trong đầu nàng , sững sờ ngạc nhiên đau lòng thống khổ bi ai nhìn hắn
Chân nàng đứng không vững ngã xuống cạnh hòa thượng nhìn chằm chằm hắn
” Hòa thượng ngươi …” nàng không thốt nên thành lời đưa tay muốn ôm lấy hắn nhưng khi nhìn đến trái tim bị bóp nát dưới đất của hắn nàng lại rụt tay về…nàng không có tư cách
” Ta biết nàng là một tiểu hồ ly ,ta biết nàng rất đau khổ nhưng Tiểu Bạch Ly ta không..thể…đi ..cùng…nàng” muốn chạm vào nàng ,muốn lau giọt nước mắt làm hắn đau lòng kia nhưng lại vô lực ngã xuống mắt nhắm nghiền từ biệt cõi hồng trần
” Không, hòa thượng ta không thể để ngươi chết, ta ta còn nhiều điều chưa làm với ngươi ta muốn cùng ngươi đi ăn bánh bao ta muốn cùng ngươi ngắm bình minh ta muốn mua kẹo hồ lô..ta…” nàng nghẹn lời đau khổ không thể nói được gì nữa nước mắt đã cạn khô nàng cứ thế ôm thi thể hắn mãi không rời.
Phần 3 Chương 5 : ” Một mạng đổi một mạng “
” Diễm Nhi nàng…đang làm gì vậy ?” từ ngoài vào một tử y thanh thoát bước vào không kém phần yêu nghiệt giữa trán có ấn kí đỏ chót tăng thêm phần tà mị của y
Ngạc nhiên nhìn nàng đang ôm một hòa thượng nằm dưới đất, nhìn tình cảnh có lẽ đã chết nhưng nàng không phải rất ghét mấy hòa thượng sao bây giờ
” Diễm Nhi, nàng… ”
” Ta đã tự tay giết chết hắn, là ta đã tự tay đã giết chết người ta yêu” nàng đau khổ nhìn y , ánh mắt yêu nghiệt khi xưa nay lại mang loại đau buồn khôn tận
” Ta đã nhớ ra rồi, ta là Tiểu Bạch Ly của hắn” nàng lau đi vết máu nới khóe miệng của hắn ôn nhu nhìn hắn
” Hòa thượng ngươi yên tâm , ta đến với ngươi đây ” nàng đưa tay lên muốn một chưởng dứt khoát nhưng bị một nội lực khác ngăn chặn
” Nàng đang làm gì, vì một người không quen mà phải thế sao ?” y tức giận cầm tay nàng chất vấn
” Hắn không phải là người không quen ,hắn là người ta yêu nhất ” nàng vùng vẫy khỏi tay hắn nhưng không được sức lực nàng đã cạn kiệt, tức giận hét lên với y
” Người nàng yêu nhất ?” y kinh ngạc nhìn nàng
” Phải , là người ta yêu nhất, đời này ta không thể sống nếu thiếu hắn , ngươi buông tay nếu hắn đã chết vậy ta bồi hắn ” giật tay mình khỏi y nàng chỉ một mực ôn nhu vuốt mặt hắn mà đã không nhìn thấy trong mắt y chỉ đau khổ , ly hận
” Nàng không thể sống nếu thiếu hắn ?” y lặp lại câu của nàng như một câu hỏi
” Phải ” nàng chắc nịch khẳng định
” Hảo, ta có một cách có thể cứu sống hắn nhưng mà cái giá phải trả chính là toàn bộ võ công của nàng ” y hít sâu một hơi khẽ nói
” Thật sao, nếu cứu được hắn ta nguyện ý tất cả ” nàng mừng rỡ nắm tay y , đây là lần đầu tiên nàng nắm tay y
Từ 2 năm trước lúc dạo chơi gần một thôn trấn, thấy nàng nằm trong cũng máu nguy kịch y đã định phớt lờ đi nhưng ngay khi chạm phải ánh mắt của nàng y đã hãm sâu vào không thể vãn hồi , y là cung chủ U Minh Cung là người có võ công thượng thừa nhất nhì giang hồ thế nhưng lại say bởi một ánh mắt của nàng
Ôm lấy nàng đưa về bang phái ,tốn mất một nửa công lực cứu sống nàng lại tận tụy chăm sóc điều dưỡng bằng tất cả dược vật quý hiếm nhất sau gần 6 tháng hôn mê mới cứu được nàng từ cõi âm linh về
Nhưng nàng lại không vui vẻ, nàng cả ngày u sầu bỏ ăn tâm hồn luôn nặng trĩu
Nàng bảo nàng muốn quên đi quá khứ nhưng không được , y bảo nàng rất muốn quên sao nàng chắc nịch gật đầu sau đó y mạo hiểm đi vào sâu trong rừng U Minh chiến đấu với hắc long và thần điểu để lất một cốc nước Vong Xuyên cho nàng
Nghe bảo nước Vong Xuyên rất linh nghiệm người nào uống vào sẽ quên đi quá khứ không sót thứ gì , không thể lấy lại được kí ức dù cho bằng cách nào
Nàng một chén uống sạch hôn mê 3 ngày sau đó tỉnh dậy trở thành Bạch Diễm, nàng bảo nàng muốn có sức mạnh nàng muốn trở nên không ai bì kịp y nhường lại U Minh Cung cho nàng dạy nàng dụng độc, võ công càng ngày càng tiến bộ nhìn nàng dần dần trở nên máu lạnh vô tình ra tay tàn nhẫn nhưng y vẫn một lòng hướng về nàng nhưng mắt nàng chưa bao giờ để lđể người y dù chỉ một khắc
Có lẽ cả đời này nàng sẽ không bao giờ nhìn đến y vì nàng đã có người thương vậy nếu y có thể cứu sống được người nàng yêu liệu nàng có thể mỉm cười nhìn y dù chỉ một lần???
” Cứu người rất nghịch thiên, phải lấy mạng đổi mạng nàng có đồng ý ” y thở dài nhìn nàng
” Ta đồng ý ” nàng không do dự lên tiếng
” Vì cứu hắn nàng có thể không màng tính mạng bản thân sao ?” y muốn rất muốn nàng nói ” không ” nhưng mà
” Đáng ” nàng nhỏ nhẹ nói ôn nhu vô tận mà nhìn hòa thượng
Ánh mắt kia ,giọng nói kia sự hi sinh kia làm sao quen quá ôm lấy trái tim đau nhói bước ra ngoài trước khi đi khỏi giọng y văng vẳng vào
” Ngài mai Hồ Nghịch thủy giờ ngọ 3 khắc đem thi thể hắn đến “
Sau đó bóng y khuất dần sau cánh cửa, một cơn mưa ngang qua cuốn trôi đi tất cả bầu trời lại trong xanh như cũ nhưng có những chuyện lại không thể vãn hồi.
Phần 3 ” Chương 6 : Buông tay đôi lúc chính là một kết thúc tốt đẹp !
Giờ ngọ ngày hôm sau nàng mang theo thi thể hòa thượng đến bờ Hồ Nghịch Thủy
Hồ Nghịch Thủy đúng như tên gọi, bờ hồ không có dòng nước chảy vào bốn bề yên tĩnh nhưng giữa dòng sông nằm sâu dưới đáy hồ là một vòng xoáy cường đại
Đúng giờ ngọ 3 khắc y tiến đến đừng trước mặt nàng bạch y phiêu phiêu theo gió ,tóc đen tuyền không buông thả như thường ngày mà được bối lên cài một trâm gỗ trong rất giống tiên nhân hạ phàm ,y nhìn nàng lưu luyến lại nhìn thi thể hòa thượng được nàng ôm trong lòng khẽ thở dài bi ai
” Muốn cứu hắn chỉ có cách truyền tất cả nội công của nàng vào vòng xoáy nước dưới kia để nó nghịch chuyển từ âm sang dương rồi ta sẽ nhận lấy rồi truyền vào người hắn, thời gian là 2 ngày 1 đêm không thể bị quấy phá nên ta đã kêu tất cả nhân lực tiến đến bảo vệ xung quanh ” y nhìn thật sâu lốc xoáy dưới hồ nước thật lâu sau mới bình đạm lên tiếng
” Vậy mau tiến hành đi thôi ” nàng nôn nóng nhìn y
” Được, theo ta ” y nhảy lên sau đó lặn xuống đáy hồ nơi có lốc xoáy sau đó nàng cũng ôm theo hào thượng xuống đó
Để thi thể hòa thượng và hai người nàng bao quanh lốc xoáy tay nàng khẽ vận lực đem nội lực tất cả tuôn ra đem vào lốc xoáy sau mệt mỏi ngã ngời được y đưa lên bờ đem cho thuộc hạ chăm sóc nàng thật tốt rồi y lại vào hồ nhìn hòa thượng
Giá như y là hòa thượng này thì tốt biết bao
Khẽ cười tự diễu , hy vọng gì đây nàng vốn dĩ không thuộc về y chỉ là buông tay có chút khó khăn nhưng vẫn phải buông
Sau đó y vận dụng nội lực đem vào hòa cùng nội lực của nàng đan xen trộn lẫn dẫn tụ đến khi nội lực của nàng biến từ âm sang dương thì y nhận lấy sau đó truyền qua cho hòa thượng, kết thúc cũng đã là 2 ngày hôm sau
Lôi hòa thượng lên bờ nhìn nàng mặc dù yếu ớt nhưng vẫn đứng đó chờ hòa thượng, ánh mắt trông đợi nhìn y , y gật đầu sau đó đau khổ nhìn nàng đem hòa thượng đi một câu cũng không hỏi thăm chỉ nhận lại được một từ ” Đa tạ ” đầy khách sao lại lạnh nhạt
Khi thấy không còn ai y mới ôm ngực thổ huyết ngã xuống đất ý thức dần dần tam rã sau đó y nhắm mắt lại
Còn về phía nàng chăm sóc hòa thượng cẩn thận tỉ mỉ rồi chờ thương thế của hòa thượng khá lên mới rời U Minh Cung về chùa của hòa thượng cùng nhau sống
Trước khi đi nàng muốn gặp y để gửi lời từ biệt nhưng chỉ gặp được U Ảnh bên cạnh y ” Cung chủ đã rời U Minh Cung ngao du thiên hạ không biết ngày về ” đáp lại
Tuy hối tiếc nhưng nàng vẫn cùng hòa thượng lên chùa kia, có lẽ không thể gửi lời chào được rồi nàng cũng không thể trụ nổi qua một thàng nữa
Hòa thượng đưa nàng đến gạo trụ trì nói rõ nguyên nhân sau đó để trụ trì chữa thương cho nàng nhưng đổi lại chỉ là một tiếng thở dài
” A di đà phật, Bạch thí chủ đã dùng hết nội công cứu con kinh mạch đứt đoạn không thể sống qua một tháng, một tháng này con hãy chăm sóc tốt cho Bạch thí chủ ”
Hòa thượng nghe tin thì sững sờ nhìn nàng đáp lại hắn là ánh mắt ngây thơ hồi xưa tràn đầy vui vẻ
” Không sao đâu, ta rất vui vì ngươi đã chú ý đến ta ”
” Nàng có chuyện gì muốn làm không? ” hòa thượng lại ổn định tinh thần hỏi
” Ta có rất nhiều chuyện muốn làm với ngươi, hay là khoảng thời gian này ngươi bồi ta đoạn cuối đi ” nàng tung tăng đứng dậy nhìn hắn
” Được ” hòa thượng đồng ý , sau đó nàng thường dẫn hòa thượng xuống núi ăn hồ lô lại dạo quanh chợ đi chơi chèo thuyền bắt bướm thả diều rất vui vẻ
Đến ngày cuối cùng nàng ôm tay hắn khẽ nói
” Ta còn một nguyện vọng nữa còn chưa làm được ”
” Nàng muốn làm gì ? ” hòa thượng ôn nhu nhìn nàng
” Ta muốn thành thâm với ngươi, muốn ngươi nhìn thấy ta trong trang phục tâm nương xinh đẹp nhất muốn nhìn thấy ngươi dắt tay ta đi vào muốn nhìn ngươi mặc hỉ phục tân lang ” nàng nhìn hắn đầy mong chờ
“…được ” hòa thượng gật đầu
Sau đó chuyện thành thân được gấp rút chuẩn bị trong một ngày, rất đơn sơ đầy giản dị chỉ là hai người ở bên Hồ Nghịch Thủy nắm tay nhau cùng bái thiên địa
Lúc hắn mở khăn đỏ của nàng lên nhìn thấy nàng mỉm cười ôn nhu nhìn hắn là lúc màng ngã xuống, miệng đầy huyết trào ra kết hợp hỉ phục đỏ rực thật chói mắt
Thật ta nàng không thể trụ được lúc cầm tay hắn nhưng nàng vẫn cố chịu đựng muốn hắn nhìn nàng trong trang phục tân nương bây giờ nguyện vọng đã thành nàng vui vẻ buông tay
” Ly Nhi…” ôm chặt lấy nàng thì thào gọi tên
Từ phía đối diện xuất hiện một bạch y nhân đứng trong gió tóc phiêu tán bay bay được cố định bằng một trâm gỗ rất thanh thoát
” Để ta vì nàng lần cuối đi ” tiến tới ngồi xếp bằng , nhìn hòa thượng
Nhìn thấy đôi mắt đầy kiên định không cho phép kháng cự kia của y làm hắn muốn từ chối cũng không được, hán muốn vù đắp cho nàng thật tốt nhưng …
” Được ” giúp nàng ngồi xếp bằng để y lưu chuyển nội lực sang cho nàng, xong việc nhìn thật lâu nàng trong trang phục tân nương rất đẹp rất hợp với nàng nhưng đáng tiếc tân lang không phải là y , sau đó y dứt khoát bỏ đi , y sợ nếu ngoanhrlaij sẽ không kìm lòng được mà cướp nàng khỏi tay hắn nhưng y biết nếu làm vậy nàng sẽ không vui
” Đa tạ ” lạnh nhạt lên tiếng nhìn y , người này cũng rất yêu nàng nhưng nàng là của hắn
” Ngươi và nàng rất giống nhau, chăm sóc nàng thay phần của ta ” bước đi thật xa không ngoảnh lại nhìn thật tiêu soái nhưng có ai biết miệng y đã vướng một dòng huyết đỏ thẫm ánh mắt u buồn, đau khổ đến không thể tả người y đau đớn loạng choạng sau đó bước đi thật nhanh ngã xuống bên một gốc đào thụ nhắm mắt buông xuôi , lần này là lần cuối cùng
Buông tay đôi lúc chính là một kết thúc tốt đẹp.
Phần 3 Chương 7 : Giấc mộng hoàn lương
Kiếp tiếp theo nàng lại là một bạch y nữ kiếp hiệp hành tẩu gang hồ
Lúc nàng đến Phong Dương trời đổ mưa lớn nàng phải dừng chân lại một mái hiên dưới núi nhưng trong hiên không chỉ có nàng mà còn có một vị tu sĩ cũng đang tránh mưa
Nhìn thấy nàng tu sĩ kia ngạc nhiên rồi mời nàng cùng ngồi xuống
” Đa tạ huynh đài, ta tên Như Nguyệt huynh tên là gì ?” ngồi chờ mưa tạnh chắc chắn rất lâu nên nàng bèn lên tiếng gợi chuyện với vị tu sĩ này
” Tại hạ là Đường Lâm, là một tu sĩ trên núi Phong Dương ” vị tu sĩ kia lễ độ đáp lại lời nàng
Hàn huyên đôi câu trời mưa nhỏ hơn chỉ còn lất phất vài giọt trời cũng xế chiều, Đường Lâm đứng dậy đưa cây dù cho nàng
” Cô nương giữ lấy lỡ không may trời đổ mưa tiếp ,ta có việc gấp nên đi trước hẹ gặp lại ” vội vàng chạy ra trong mưa nhỏ
” Hẹ gặp lại ” hét lên với Đường Lâm đã đi được một khoảng ,không khách sao mà cầm lấy cây dù kia mà từ tốn đi về tiểu lâu
Nàng có tư tâm, nếu nàng cầm cây dù thì Đường Lâm chắc chắn phải đến đây lấy lại dù khi đó nàng có thể lại gặp rồi
Kế đó ngày nào nàng cũng đến từ sớm chờ Đường Lâm rồi xế chiều mới về
” Hôm nay chàng có đến không nhỉ ? ”
Chờ đợi qua vài ngày không thấy chàng đến nhận ô ,nàng quyết định len núi tìm chàng để trả lại chiếc ô này
Lên núi gặp lại chàng đang đứng trong sân tập luyện
” Ta tới là để mang trả lại dù cho huynh nè, “nàng dơ lên cây dù trả lại cho Đường Lâm nhưng y không nhận nhìn trời mây đen trên cao
” Trời có lẽ lại sắp mưa nàng cầm lấy ,ta tặng nàng đó , cũng khá muộn rồi đường xuống núi khá nguy hiểm để ta đưa nàng về ” y dẫn trước xuống núi
” Ừm ” nàng bẽn lẽn theo sau hai người cứ thế nói chuyện đến lúc về đến tiểu lâu cua nàng mới lưu luyến tách ra
Hôm sau cũng thế, nàng lên núi tìm y đi qua cây cầu thấy bà cụ bán quế hoa cao rất thơm liền mua một phần bọc kĩ đen đến cho u thưởng thức
Sau đó hai người hay hẹn gặp nhau cùng đi dạo ngắm cảnh
Một hôm chờ mãi mà không thấy y đến nàng lo lắng đi lại chờ mãi mới thấy y hớt hải chạy đến
” Xin lỗi ta đến muộn, có chuyện cần xuống núi gấp”
” Không sao, ta cũng mới đến ” nàng mỉm cười lấy khăn tay lau mồ hôi cho y
” Nàng nói xem thương nhớ một người là như thế nào ?” y đột ngột hỏi
” Ta nghĩ thương nhớ một người là có tình cảm với người ấy, có lẽ đó chính là một nửa của mình ” nàng khẽ nói giọng lanh lảnh
” Tặng nàng hộp phấn nè ” y đưa cho nàng nộp hộp phấn thoa má rất thơm
” Cảm ơn huynh ” nàng nhận lấy hộp phấn cất giữ cẩn thận
Hôm sau nữa nàng ôm một bó hoa tặng y
” Ta tặng hoa cho huynh xem như đáp lễ quà hộp phần nhé!” nàng đưa bó hoa cho hắn
” Được, cảm ơn muội ” y nhận lấy nhìn nàng vui vẻ nói
” Ta sẽ bảo vệ cho muội ” y lên tiếng nhìn nàng âu yếm
” Được ” nàng đỏ mặt nhìn y
Mấy ngày sau đó nàng cũng được Đường Lâm tặng hộp phấn nàng đều cất giữ cẩn thận
Sau đó một thời gian không thấy y đến gặp nàng thì nàng lên núi kiếm nhưng mỗi lần như thế huynh ấy lại càng ngày lạnh lùng bảo phải xuống núi có việc rồi quay lưng bỏ đi
” Ta đến tìm huynh nè” nàng vui vẻ tiến đến y
” Huynh phải xuống núi sao ?”
” Ừm” sau đó lạnh lùng bước đi
Sau đó nàng rất ít khi gặp được y nữa , dần dần nàng mang theo chờ mong nhìn y nhưng y lại lạnh lùng bước qua
” Ta lên núi làm đạo cô như thế sẽ được gặp Đường Lâm nhiều hơn” nàng hớn hở đi lên núi do làm đạo cô
Khi nói với y chỉ nhận lại được một từ ” Ừ ” rồi bỏ lại nàng xuống núi
Một hôm y đến tìm nàng làm nàng rất vui nhưng khi nhìn thấy tấm thiệp đỏ chói kia thì nàng như ngã xuống hồ băng sâu vạn trượng, lạnh lẽo đến thâm tâm
” Ta muốn hoàn tục, ta đã đính ước với một cô nương bán hồng phấn dưới núi, ta muốn cưới nàng ấy ” y lạnh lùng nhìn nàng nói rõ rồi quay lưng để lại cho nàng bóng lưng lạnh lẽo
” Hóa ra người huynh ấy thương không phải là mình, tặng mình đống phấn hồng kia là để lấy lòng nữ nhân kia “
” Người thương cũng không phải là ta ”
Nàng đến lưu ly hồ ngắm hoa đăng trên dòng nước, đơn côi một mình thầm lặng
Đến ngày hôm sau nàng xuống núi vô tình gặp y đang đi cùng với một cô nương rất xinh đẹp
” Nghe nói huynh sắp thành thân , cái dù này coi như là quà cưới tặng cho huynh ” nàng đưa cây dù của hắn tặng nàng đưa lại cho hắn
” Nàng ấy là ai ?” vị cô nương kia thắc mắc nhìn y
” Nàng ấy … Là một người bạn đạo cô của ta ” nhìn nàng nói rõ tay cầm dù đón lấy
Nghe chính miệng y nói lời ấy nàng đau khổ quay lưng chạy đi, nước mắt tràn bờ mi chạy đến nơi hai ta cùng gặp mặt lặng lẽ khóc thương
” Ai cũng nói bọn họ rất xứng đôi
Thế còn ta ,ta được coi là cái gì ?
Là do hoa ta tặng huynh ấy không đủ đẹp
Hay do bánh hoa quế không đủ ấm ?
Có phải người trên đời đều vậy ?
Ngay cả lời thề ước kia của mình cũng dễ dàng thay đổi !?”
Mấy ngày sau đó là ngày thành thân của y nhưng nàng không có dũng cảm đến đấy, nàng đến mái hiên ngồi nhớ lại hồi ức đi đến bên cầu có bà cụ bán hoa quế cao nàng với y hay đến ăn
Bà cụ nhìn nàng đứng thơ thẩn đấy thì đứng dậy lên tiếng
” Cô nương, vị công tử đẹp trai đó đâu rồi! Sao hôm nay không thấy cậu ta vậy !?”
” Hôm nay huynh ấy có chuyện vui nên không đến, sau này … cũng không đến nữa ” nàng cất bước đi trong đau đớn ,u buồn
Bà cụ nhìn theo thở dài tiếc nuối
Sau đó nàng đã một mình đi rất nhiều nơi, từ mùa xuân đến tận mùa đông , những chuyện đã xảy ra và cả những con người đó dường như là một giấc mộng của nàng vậy , bây giờ mộng tỉnh chẳng còn gì nữa .
hu hu hu khổ thân cho cặp đôi này quá đi
Huhu ngàn kiếp đợi chờ cuối cùng vẫn không thể đến với nhau
Ôi. Kết thúc buồn quá vậy huhu. Vậy là hết rồi sao?
Ad ơi cho mk mượn truyện chuyển ver nhé