?? Ngày thứ nhất: Người nham thạch
Ta được sinh ra từ đâu ta không biết nữa, khi ta bắt đầu nhận thức thì ta đã thấy mình được sinh ra. Ta từng ngồi im hàng vạn năm trong bóng tối, cho đến một ngày đất mẹ đem bật tung ta ra ngoài ánh sáng.
Ta ngắm bầu trời cao trong xanh với vô vàn cảm xúc, ta thấy mình tự do, tò mò với mọi thứ trên thế giới này, tại sao người ta phải yêu nhau? Tại sao người ta phải lừa lọc nhau? Tại sao người ta làm nhau đau khổ? Dù ta chỉ là một dòng nham thạch đang êm đềm trôi dần ra biển và để biến mất…
?? Ngày thứ hai: Người ánh sáng
Lửa đủ nóng sẽ tự biến mình thành ánh sáng và muốn lan toả đi khắp nơi. Ta ngẫm nghĩ thật lâu về ý nghĩa tồn tại của mình và ta muốn mình phải nổi bật nhất có thể. Ta thiêu đốt mình để đi chiếm đoạt những thứ đầy mầu sắc đó.
Và dễ dàng ta hả hê với những thứ phù phiếm ảo tưởng mà mình đã có được, là một tia sáng tham lam ta đã không hiểu được một điều rằng: Cái gì dễ có được, hoặc bất chấp mà có được lại càng dễ mất đi. Sau này, ta từng nghĩ mình thà không có quá nhiều thì có lẽ tốt hơn.
?? Ngày thứ ba: Người âm thanh
Ánh sáng có bước sóng, âm thanh cũng vậy và bước sóng càng nhỏ thì càng có thể truyền đi xa. Ta của những ngày này thường chú ý nhiều đến danh vọng mà ít để ý đến lợi ích. Những thứ phù phiếm mà ta cố chiếm đoạt được trước kia, hầu như không còn ảnh hưởng đến ta của hiện tại nữa. Thế giới âm thanh của ngươi khác mà nói là ồn ào, còn với ta thì ngược lại bởi vì đỉnh cao của âm thanh chính là im lặng. Vậy nên cứ cho đi rồi để mất miết thôi…
?? Ngày thứ tư: Người tia chớp
Ta thấy mình lạc trong một cơn bão vô tận không điểm cuối, thân thể ta chứa đầy những tia chớp man hoang cổ xưa, đầy sức mạnh. Giống như ta đã trưởng thành để hóa thân một vị thần trên đỉnh olympus, ta có thể điều khiển cuộc sống mà mình muốn, cướp những thứ mình thích, trừng phạt bất kỳ kẻ nào có ý niệm chống đối hay mưu mô dưới trần thế kia.
?? Ngày thứ năm: Người vô hình
Ta đang ngồi hàng giờ dài vô vị trên một bờ biển rất xa xôi, cảm nhận từng làn sóng tý tách chạm vào bàn chân. Ngày thứ năm tồn tại trên đời này giúp ta nhận ra mọi thứ không gì là mãi mãi, bạn bè, kẻ thù hay người thân rồi cũng lần lượt đến và đi. Ta thấy mình cô đơn điên dại, ta muốn nói chuyện với ai đó nhưng chẳng mấy ai muốn nói chuyện với một kẻ vô hình cả. Họ đều bỏ chạy, mãi thì ta từ bỏ việc cố gắng nói chuyện với người khác.
Thay vào đó ta dành tâm trí của mình cho biển, cho mặt trời và những thứ làm cho ta thấy ta đang tồn tại. Hàng giây phút dài ấy, ta bật khóc nức nở, và ta nhận ra trong đời mình đáng lẽ mình cần trân trọng ngay cả với kẻ thù của mình khi còn có thể, đừng nói là với những người ta đã yêu quý. Bao nhiêu thứ ta đã ngoan cường rời bỏ trước đây là tự hào thì là bấy nhiêu thứ tiếc nuối của hôm nay.
?? Ngày thứ sáu: Người linh hồn
Ta thấy mình đang ngủ, miệng khẽ mỉm cười giống như một thiên thần ấy. Hoá ra ngồi ngắm chính mình đang ngủ thú vị như vậy, lúc ấy chúng ta có thể nhìn thấu được năm tháng, tha thứ cho mọi việc. Mọi điên rồ mà chúng ta từng trải qua trong đời đều sẽ trở thành những ký ức tuyệt vời đáng nhớ nhất, còn hơn là bình lặng nhạt nhoà. Ta dành phần lớn thời gian này để dạo chơi trong thành phố nơi ta đã lớn lên, đến những góc kỷ niệm của cả một đời thương nhớ. Sau cùng thì ta khẽ tự hỏi những người thân thương nhất, sao lại rời bỏ ta chóng vánh đến thế?
?? Ngày thứ bảy: Người sáng thế
Ta để mình dạo chơi đến những vùng đất xa xôi khắp thế giới, ngồi thiền trên dãy Hy mã lạp sơn, chèo lên tháp eiffel trong đêm tối, đứng trên tượng nữ thần tự do, hoặc có lúc ta để mình khám phá từng ngõ ngách trong kim tự tháp ai cập. Có lúc ta lại thấy mình chạy thục mạng trên sa mạc safari chứa đầy giàu mỏ mà thế giới thèm khát… Đi dạo qua một vòng thế giới, ta bay ra ngoài hệ mặt trời, bay ra ngoài thiên hà và sau đó là bay ra ngoài vũ trụ.
Ta thấy được có rất nhiều rất nhiều vũ trụ đang xoay quanh ta. Và tích tắc ta nghĩ: “Vũ trụ này buồn chán nhỉ” Ta búng tay để làm nó tan vỡ, bất chợt ta lại nghĩ: “oh, ta sẽ về đâu?” rồi lại còn buồn chán vkl hơn.
Ta búng tay lần nữa tạo ra một vũ trụ mới, hí hoáy ngồi nặn một trái đất mới, ta cố vo làm sao cho nó thật tròn như cũ, đổ nước biển vào cho nó có mầu xanh… Thời gian đằng đẵng trôi qua, những con người cùng nhiều đất nước mới bắt đầu xuất hiện trên trái đất mới mà ta đã tạo ra. Ta vẫn thấy thiếu gì đó, nên nặn thêm một người giống hệt ta, giao cho hắn làm chúa tể của thế giới này.
Từ vũ trụ xa xăm nhìn xuống, ta đã thấy hắn ngồi trên ngai vàng tôn nghiêm và cao quý, gọi tất cả các vị vua, các tổng thống, nguyên thủ trên toàn thế giới này đến họp. Trên ngai cao, hắn mặc sức quát tháo chửi bới: “Thằng kia, mày làm vua chúa tổng thống abc,xyz kiểu đấy à, làm được thì làm đéo làm được nghỉ mẹ đi !? “
Ta vô cùng thỏa mãn, khẽ mỉm cười gật gù nghĩ: “Thằng này giống mình đấy, khá lắm khá lắm…”
… Và rồi tôi tỉnh dậy, người ngợm vô cùng sảng khoái sau một đêm âm đồ nhẹ. Nhìn đồng hồ thì đã 11h, tôi chỉ kịp đánh răng rửa mặt rùi lao vội đi ăn bát phở tái chín nhiều thịt, 2 trứng. Ăn xong là lên thẳng đứng lớp MFA – Max Facebook Ads vào lúc 12h30 để lại tiếp tục công việc căng thẳng và nguy hiểm nhất Việt Nam: Thầy Giáo Dạy Quảng Cáo Facebook. Tôi nghĩ chắc do công việc áp lực, căng thẳng quá nên tôi thường xuyên mơ thấy ác mộng như vậy đó. Mà vì ra đường kiếm chén cơm, nên đành cố gắng thôi. Các bạn làm quảng cáo mà thường bị lỗ, bị stress hay mệt mỏi căng thẳng thì vào đây chia sẻ cùng tôi nhé www.chapallthay.com
Thầy cho em mượn tuss của thầy nha, em cảm ơn rất nhiều.