Tôi có một ông anh, trước đây lúc tôi choai choai 20 21 trong tay chưa có gì thì ông ý đã là chủ doanh nghiệp có xưởng làm kính nội thất cả nghìn m2, đã phóng hết oto này đến oto khác, chơi âm thanh thì bộ dây loa bằng vàng cũng ngót 3000$ ở cái thời mà vàng chỉ có 16 – 17tr / cây.
Nói chung, đến tận bây giờ hình ảnh của ông ý vẫn là thứ gì đó với tôi idol không nói lên lời. Vô tình tôi gặp lại ông anh trong quán cafe nhỏ nhỏ ở một con đường bé bé ngoại thành Hà Nội, ông ý là chủ quán.
Không cần tôi gọi, ông ý bê ra một ấm trà mạn và tôi vẫn là cậu em ngày xưa tranh rót trà cho ông anh đáng kính. 13 năm trước rót rượu, 13 năm sau rót trà, đúng là vận đổi sao trời, bãi bể nương dâu. Chỉ không thay đổi là chúng tôi vẫn nhận ra nhau.
Anh vắt chân rồi đưa tay kê dưới đùi như để tránh cái rét mùa đông Hà Nội, nhấp ngụm trà nóng anh hỏi tôi giờ thế nào khoẻ không? Ở đâu? Tôi như một người đàn ông cô độc đang buồn chán ngao du chợt tìm thấy một nơi trốn ấm áp, tôi kể với anh mọi điều. Cả những thành công và thất bại, cả những ly biệt và đắng cay, nhưng cũng may trời không ép tôi đến đường cùng. Vẫn cho tôi nhiều lần cơ hội làm lại.
Còn anh thì sao ạ? – Tôi hỏi
Anh im lặng uống hết tách trà rồi từ tốn bắt đầu kể:
” Cái ngày mà anh mất tích năm 2009, thay đổi sđt là cái ngày mà anh cùng quẫn nhất. Có lần anh cũng gọi cho chú năm 2010 nhưng không được, chú cũng đổi số thì phải. Ngày ấy, anh thua hết cả công ty và gia đình anh nợ gần 20 tỷ nên chuyển vào HCM một thời gian hơn 1 năm rồi về, đến bây giờ cũng chưa trả hết nợ. Năm ngoái sang nhượng lại quán này bán cafe qua ngày, không ngờ covid lại chán quá giờ cũng chưa biết ra sao. Sau khi con vợ cầm nốt chỗ tiền trong nhà rồi bỏ đi, con cái may có ông bà nội giúp đỡ phần nào, giờ thân anh cũng gần 50 rồi mỗi mình…”
Anh cũng giống như tôi, tuôn một tràng như thể đã tích tụ rất nhiều năm. Có những điều, đàn ông chỉ có thể nói với đàn ông, nói ra rồi cũng không cần giải thích.
Tôi liên tục rót trà và nghe anh nói về chặng đường 13 năm có lẻ đi bụi của anh. Lang bạt khắp bắc trung nam, làm đủ mọi nghề thậm chí là đi bán đồ để có tiền sinh hoạt. Chỉ tuyệt nhiên chuyện vợ con thì anh không một lời nhắc tới, trong thâm tâm tôi biết. Ông ý rất yêu vợ, cái thời ông ý còn đi xe lọ xe kia trong những dịp các anh tụ tập. Ông ý luôn nhắc đến vợ mình với một tình yêu đẹp và cuộc sống viên mãn.
Buồn là người phụ nữ ông ý đi cùng thanh xuân, người đi cùng lúc giàu sang đến cuối cùng lại không có can đảm cùng vượt qua khốn khó. Có lẽ 20 tỷ là một ngưỡng cản quá lớn cho năm 2009.
Tâm sự suốt 2 tiếng đồng hồ, khi tôi ra xe chuẩn bị đi về thì anh nói anh tặng chú một câu:
” Thanh xuân của đàn ông ngắn lắm, kiếm được tiền rồi đừng gái gú với bay lắc như anh nhé, vợ nó bỏ cho đấy. “
…
Trên đường lái xe về nhà, lòng tôi chợt trùng xuống rồi tự dằn vặt những suy nghĩ sai trái của mình. Tôi tự nhiên nhận thấy yêu những người phụ nữ xung quanh mình nhiều hơn, sau này tôi tự nhủ không viết bài nói xấu phụ nữ nữa.
Sau này tôi chỉ viết bài ca ngợi phụ nữ thôi, sure luôn, có thể sắp tới có thể tôi sẽ đổi tên thành Long Nữ Quyền để mọi người hiểu vuông luôn là tôi chỉ đứng về phía ủng hộ phụ nữ.